Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 619 - Chương 620: Không Ổn Rồi

Chương 620: Không Ổn Rồi Chương 620: Không Ổn RồiChương 620: Không Ổn Rồi

"Hồi bẩm tri huyện đại nhân, chuyện này hoàn toàn là vu cáo, dân nữ hoàn toàn chưa từng đả thương bất luận kẻ nào!"

Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm lạnh nhạt bình tĩnh nhìn về phía Vương Đại Phú nói: "Vương Đại Phú, các ngươi luôn mồm nói rằng là do ta khiến các ngươi bị thương, vậy xin hỏi ngươi có vật chứng hoặc nhân chứng nào không?”

Nghe vậy Vương Đại Phú hơi sửng sốt một chút, ngày đó bởi vì đảm bảo không ai phát hiện, cho nên bọn họ đã cố tình để người canh chừng, ai ngờ kết quả sẽ là như vậy, cho nên chuyện này tất nhiên không có người chứng kiến.

"Chúng tôi có vật chứng, đại nhân, những mũi tên này là do nàng ta để lại khi bắn chúng tôi." Ngô Lạt Tử đứng bên lấy ra bảy mũi tên được bọc trong mảnh vải đưa cho nha dịch bên cạnh, nói: "Bảy cái, không thiếu cái nào cả, tất cả đều ở trong này."

"Đại nhân, không biết dân nữ có thể quan sát những mũi tên này được không." Thẩm Bích Thấm nhìn về phía tri huyện nói.

"Có thể." Sau khi tri huyện quan sát những mũi tên này cho, thì sai người đưa chúng cho Thẩm Bích Thấm.

"Đầu mũi tên này là một đầu mũi tên bằng sắt có kiểu dáng ba lưỡi bình thường, bên trên có đúc chữ 'Đại Lực, mũi tên này hẳn là được sản xuất từ cửa hàng thợ rèn Đại Lực ở trấn Cổ Tiên."

Sau khi xem xong, Thẩm Bích Thấm đưa trả lại những mũi tên này cho nha dịch, sắc mặt bình tĩnh nói: "Những người dân ở gần đó chỉ cần có yêu cầu sẽ đến đó mua, vậy làm sao ngươi có thể chắc chắn rằng mũi tên này là của ta?” "Đúng vậy, trên đầu mũi tên này quả thật có hai chữ 'Đại Lực'." Sau khi tri huyện nhìn xong, cũng gật đầu nói.

"Vậy, nhỡ đâu những mũi tên này là do nàng ta tự khắc lên để đánh lừa mọi người thì sao." Ngô Lạt Tử ở bên cạnh cũng đứng lên tranh luận.

"Không thể có chuyện đó được."

Tri huyện lắc đầu nói: "Chữ đúc trên đầu mũi tên được phải được làm khi đầu mũi tên được rèn, nếu để người khác khắc lên đó thì sẽ có hiệu quả hoàn toàn khác nhau."

"Cái này... Vậy thì, đại nhân, chỉ cần kiểm tra lại danh sách đơn đặt hàng, sau đó loại trừ số lượng thì không phải sẽ biết được đúng hay sai sao?"

Sau khi Vương Đại Phú suy nghĩ một chút, mới lên tiếng nói: "Nếu như những người mua nó đều là người dân ở gần đó, vậy thì việc tìm ra chủ nhân của mũi tên này chắc cũng không khó."

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Bích Thấm không khỏi chùng xuống, sắc mặt cũng có chút khó coi, quả nhiên chuyện gì nên đến thì vẫn phải đến.

Không thu lại mũi tên cũng không phải do nàng không nhớ, thực ra ngày hôm qua nàng đã muốn lấy lại những mũi tên này rồi, chỉ là nàng có chút không đành lòng mà thôi.

Khi cơ thể bị một mũi tên sắc bén đâm vào, trong tình huống không được điều trị thì nhất định không thể dễ dàng lấy ra, bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn, đầu sắc bén của mũi tên gim vào trong cơ thể sẽ đóng vai trò nhất định ngăn chặn máu chảy ra.

Cho nên nếu lúc đó nàng mạnh mẽ rút những mũi tên này ra, thì những người bị thương kia chắc chắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng sau khi những người này nhận được một bài học lớn như vậy, chắc chắn sẽ biết điều mà thu tay lại, chỉ là nàng không ngờ tâm tư của tên Vương Đại Phú này lại độc ác đến mức dám quay lại trả đũa kiện nàng lên công đường.

Cho dù nàng thừa nhận là do mình đã đả thương người, nhưng chỉ cần chứng minh được Vương Đại Phú là người có lỗi trước, thì nàng cũng có thể bình an không xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ lại có một điểm cực kỳ chí mạng, chính là một khi việc nàng dùng cung tên đã thương người bị bại lộ, thanh danh sau này của nàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!

Và đây cũng là điều mà Thẩm Bích 'Thấm không muốn nhìn thấy nhất.

Đối với người xưa mà nói, thanh danh là một thứ cực kỳ quan trọng, đời này nàng chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, không muốn trở thành câu chuyện bàn tán cho mọi người, vì vậy dù thế nào đi chăng nữa là cũng không thể thừa nhận chuyện này được!

"Không ổn!"
Bình Luận (0)
Comment