Chương 629: Thu Nhận
Chương 629: Thu NhậnChương 629: Thu Nhận
Quản ngục là một người rất biết nhìn sắc mặt người ta, thấy dáng vẻ này của Thẩm Bích Thấm thì hắn ta lập tức hiểu được nàng đến đây không phải muốn gây khó dễ cho những phạm nhân này nên hắn †a mới vội vàng bước lên quát lớn với đám lính trong nhà lao, sau cùng mới quay sang cười nói với Thẩm Bích Thấm: "Cô nương, không quấy rầy cô nương nói chuyện, chúng ta ra bên ngoài, có chuyện gì cô nương gọi một tiếng là được."
"Vậy đa tạ quản ngục!" Thẩm Bích Thấm nói, bàn tay nhỏ của nàng bắt lấy ống tay áo của quản ngục, một khối bạc một lượng đã lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn †a.
Thấy Thẩm Bích Thấm lấy ra một nén bạc một lượng thế này, quản ngục vô cùng sửng sốt, trong lòng hắn ta không khỏi dâng lên một trận vui mừng như điên, hẳn ta vô cùng lễ độ dặn dò Thẩm Bích Thấm một phen, sau đó lập tức đi ra cửa trông chừng cho nàng.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì??" Nhìn thấy người đến là Thẩm Bích Thấm, trong nháy mắt những người kia đều hoảng sợ và trở nên đề phòng.
Sự tàn nhẫn và thủ đoạn lôi đình của Thẩm Bích Thấm vào ngày đó vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của mấy người này, bây giờ bọn họ đã trở thành con cờ bị nhốt trong nhà lao, nếu Thẩm Bích Thấm muốn ra tay, bọn họ có chết cũng không thể nghỉ ngờ.
"Yên tâm, ta không có hứng thú giết người, huống hồ các ngươi cũng chỉ nghe lời làm việc, oan có đầu nợ có chủ, ta không gây phiền phức cho các ngươi."
Thẩm Bích Thấm nhìn họ như chim sợ cành cong, nàng thờ ơ hỏi: "Trái lại, ta còn có thể cho các ngươi một cơ hội sống sót."
"Thật sao?"
Nghe vậy, bảy người trong phòng giam vốn đang ủ rũ thì trong chớp mắt đã vô cùng sững sờ, cho dù là người đang bị sốt cao nằm trên mặt đất cũng giấy giụa bò dậy, vô cùng mong chờ nhìn về phía Thẩm Bích Thấm.
Mấy người này đều còn trẻ, tóm lại họ đều muốn sống sót, không ai muốn mất mạng.
"Các ngươi chỉ cần thể hiện được giá trị của chính mình, có thể làm việc cho ta, †a nguyện giúp các ngươi tẩy sạch tội danh và giữ các ngươi ở lại làm việc cho ta." Thẩm Bích Thấm mỉm cười nhìn mấy người này nói.
Chuyện của mấy người này đều có liên quan đến nàng, chỉ cân nàng không truy cứu nữa, cộng thêm việc họ chưa phạm phải tội nghiêm trọng gì, muốn giúp họ thoát tội vẫn rất dễ dàng.
"Giá trị?" Nghe vậy bảy người đầu ngơ ngác nhìn nhau, sau cùng lại lâm vào im lặng.
"Cô nương, bảy người chúng ta đều đã từng theo Vương Đại Phú đi khắp nơi tiến hành buôn bán, tuy không quá hiểu biết về buôn bán nhưng đường đi thế nào thì chúng ta đề hết sức quen thuộc, hơn nữa chúng ta cũng rất thường ra biển, tuy không thể so sánh với các thuyền viên chính quy nhưng vẫn hiểu được một số tri thức trên biển, cả bảy người chúng ta đều bơi cực giỏi."
Một thanh niên có gương mặt khá khôi ngô, dáng người gầy gò trong số bảy người đã bước lên phía trước, hắn không hề do dự mà quỳ xuống trước mặt Thẩm Bích Thấm, lúc này sắc mặt hắn vô cùng kiên định nói: "Các huynh đệ chúng ta có bản lĩnh không yếu, nếu như cô nương có ý định phát triển thương đội, chúng ta chắc chắn có thể hỗ trợ cô nương, chỉ hy vọng cô nương có thể cho chúng ta cơ hội này."
"Được! Rất tốt! Vậy ta sẽ cho các ngươi cơ hội này."
Nhìn gương mặt của thanh niên trước mặt mình, Thẩm Bích Thấm hài lòng gật đầu: "Ngươi tên gì?"
"Tiểu nhân tên Trần Hữu Chí" Thấy Thẩm Bích Thấm đã đồng ý, Trần Hữu Chí vui mừng như điên, hắn vội vàng nói ra tên của mình.
"Ừm, Trần đại phu, ngài giúp bọn họ xem bệnh đi! Tất cả các chỉ phí đều tính ở chỗ cháu." Thẩm Bích Thấm gật đầu nói với Trần đại phu.
"Đa tạ chủ tử!" Thấy bản thân có hy vọng được sống sót, sáu người còn lại lập tức quý theo Trần Hữu Chí, dập đầu liên tục trước mặt Thẩm Bích Thấm.