Chương 630: Thu Phục Lòng Người
Chương 630: Thu Phục Lòng NgườiChương 630: Thu Phục Lòng Người
Lúc này trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ bản thân mình may mắn nhưng nhiều hơn nữa chính là cảm kích và tin tưởng, bội phục Thẩm Bích Thấm, trước kia bọn họ đã từng làm chuyện quá đáng như thế nhưng Thẩm Bích Thấm không những không để ý đến hiềm khích trước kia mà còn sẵn sàng cho họ cơ hội, cứu họ ra khỏi nhà lao, bọn họ vĩnh viễn không bao giờ quên phần ân tình này, họ sẽ khắc sâu nó vào tâm khảm.
Nếu thật sự có thể thoát khỏi kiếp nạn này, bọn họ nhất định sẽ thay đổi triệt để, phải tận tụy đi theo chủ tử mới để chuộc lại lỗi lâm.
"Được rồi, các ngươi còn có thương tích trên người nên cứ nằm xuống đi! Còn nữa sau này gọi ta cô nương là được rồi." Thẩm Bích Thấm khoát tay, sau đó để Trần đại phu bắt đầu chữa trị cho mấy người bọn họ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thẩm Bích Thấm, sau khi biết không cứu được mấy người này, Vương Đại Phú đã vứt bỏ họ một cách triệt để, vết thương trên người mấy người này đã bị nhiễm trùng, có tổng cộng năm người đều đang phát sốt rất cao, nếu không chữa trị kịp thời chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Ta sẽ cho người đưa thuốc và đồ ăn đến, các ngươi nghỉ ngơi cho khỏe lại đã, trước giờ cấm đi lại vào ban đêm, sẽ có người đến đón các ngươi rời đi."
Chờ Trần đại phu khám và băng bó vết thương cho họ xong, Thẩm Bích Thấm dặn dò họ vài câu, sau đó nàng và Trần đại phu cùng nhau rời khỏi nhà lao.
"Quản ngục, đây là thuốc, còn nữa phải làm phiền ngài nhờ người sắc thuốc giúp họ." Ra khỏi nhà lao, Thẩm Bích Thấm nhận thuốc từ tay Trần đại phu rồi giao cho quản ngục, tiện tay cũng đưa hai lượng bạc cho hẳn ta: "Những người này đều là bằng hữu của ra, một lát nữa ta sẽ phái người đến đón họ, hy vọng quản ngục giúp ta chuẩn bị cho họ chút thức ăn và y phục mới, số còn lại ngài hãy giữ lấy mời các huynh đệ uống rượu."
Đồ ăn và y phục phổ thông sẽ không quá đắt, dù ở đây có bảy người, tính thế nào cũng không tốn hết một lượng, vì vậy một lượng còn dư kia chắc chắn dành cho quản ngục.
"Thế này thật là ngại quá! Thẩm cô nương, cô nương quá khách sáo rồi!"
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng quản ngục vẫn thu bạc cất vào ngực áo mình, hẳn ta cười vui vẻ, nói rất chắc chắn: "Nếu đã là bằng hữu của cô nương, nhất định ta sẽ chú ý và giúp đỡ bọn hắn, cô nương cứ yên tâm!"
"Vậy ta đa tạ ngài quản ngục!"
Thấy quản ngục đã đồng ý giúp, Thẩm Bích Thấm mới yên tâm, nàng cáo biệt hắn ta, sau đó mới rời đi với Trần đại phu.
"Nha đầu, cháu thật sự muốn thu nhận những người kia làm việc cho mình sao?" Trên đường đi, Trần đại phu vừa mang hòm thuốc vừa nhìn Thẩm Bích Thấm, ông ấy đã do dự rất lâu mới lo lắng mở miệng.
"Mọi người cũng đều vì kiếm miếng cơm thôi, cháu tự có tính toán của mình, ngài yên tâm đi ạ!" Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói.
Nếu được sống yên ổn, chắc chắn sẽ không có người phải lao vào nguy hiểm, kiếm ăn trước mũi đao thế này, thật ra dân chúng chất phác rất dễ dàng thỏa mãn, nếu không phải vì bất đắc dĩ họ tuyệt đối sẽ không phá vỡ cuộc sống yên tĩnh mà lựa chọn việc làm trái đạo đức. Cho nên với những người này cũng giống như vậy, Vương Đại Phú là chủ tử cũ của họ, hắn ta chính là người phát tiền cho họ, vì vậy rất đương nhiên họ sẽ nghe lời Vương Đại Phú răm rắp, cho dù trong lòng không muốn làm nhưng cũng không có cách nào chống đối.
"Thấm Nhị, con trở về rồi."
Thấy Thẩm Bích Thấm đã trở về, Thẩm Lâm thị bước lên, ôm nàng vào ngực mình, vành mắt bà ấy đã đỏ hoe, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Vì sao nữ nhi này của bà ấy lại gặp phải nhiều tai nạn như vậy?
"Nương, đều do nữ nhi không tốt, khiến nương lo lắng." Thẩm Bích Thấm dựa vào lòng Thẩm Lâm thị, nàng ôm bà ấy nói.