Chương 643: Khinh Công
Chương 643: Khinh CôngChương 643: Khinh Công
Lúc hai người đến Quý Tiên lâu thì bọn Thẩm Trí Viễn đã chờ ở đó từ trước, thấy Thẩm Bích Thấm được Mộ Dung Húc cõng, trong lòng mọi người đều cả kinh, vội vàng đi lên dò hỏi tình huống.
"Không có việc gì đâu, là là bị người ta dẫm lên chân thôi."
Mô Dung Húc vẫn chưa thả Thẩm Bích Thấm xuống, nhàn nhạt giải thích một câu sau đó liền nói với mấy người: "Ta dẫn nàng đi gặp đại phu, nên sẽ không xem pháo hoa cùng mọi người được."
"Vậy vất vả Mộ Dung đại ca rồi."
Mấy người liếc nhìn nhau, thấy Thẩm Bích Thấm chỉ vùi đầu trên lưng Mộ Dung Húc mà cái gì cũng chưa nói, dường như hiểu ra điều gì đó, gật đầu liền đi vào Quý Tiên lâu. Thật ra Thẩm Bích Thấm cũng không biết bản thân bị làm sao, vào khoảnh khắc này nàng chỉ nghĩ không muốn rời khỏi Mộ Dung Húc, rất muốn được hắn cõng như vậy nữa, dựa vào trên lưng hắn, loại cảm giác này khiến nàng lưu luyến không thôi.
Đây là một loại thể nghiệm chưa từng có, khi ở cùng với Quý Hiên Dật có tiếp xúc tứ chỉ thì nàng vẫn có cảm giác kháng cự, không chỉ có mình Quý Hiên Dật, mà kiếp trước nàng cũng vậy, đối với tiếp xúc của người khác sẽ tự sinh ra cảm giác kháng cự, chứ nàng chưa bao giờ sinh ra cảm giác không muốn rời xa một người.
"Không có việc gì, chỉ là ngoại thương thôi, bôi một ít rượu thuốc thì ít ngày nữa sẽ có thể khỏi hẳn." Lúc tới y quán, đại phu xem qua chân của Thẩm Bích Thấm sau đó mỉm cười nói.
"Đa tạ đại phu."
Nghe thấy Thẩm Bích Thấm không có chuyện gì, thì Mộ Dung Húc mới hoàn toàn yên tâm, cầm thuốc lên rồi lại ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Bích Thấm một lần nữa: "Hôm nay vẫn đừng lên đi lại quá nhiều."
"Được." Thẩm Bích Thấm khẽ gật đầu, sau đó liền thuận thế bò lên trên lưng Mộ Dung Húc.
Sự phối hợp của Thấm Bích Thấm ngược lại khiến cho Mộ Dung Húc kinh ngạc, tính tình Thẩm Bích Thấm trước nay hiếu thắng, nếu không vạn bất đắc dĩ thì nàng tuyệt đối sẽ không tìm người khác giúp đỡ, Mộ Dung Húc cũng đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần bị từ chối.
Vững vàng cõng Thẩm Bích Thấm ở trên lưng, cảm nhận được người phía sau đem mặt dán chặt lên trên lưng mình làm trong lòng Mộ Dung Húc ấm áp vô cùng, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên. Năm nay là tết Nguyên Tiêu vui vẻ nhất từ lúc hắn chào đời đến nay.
"Còn muốn đi xem pháo hoa không?”
Lúc này mọi người đều ở văn miếu xem pháo hoa, trên đường đã không còn ai, chỉ có hai người bọn họ chậm rãi bước trên đường phố, lằng lặng đi trong pháo hoa đầy đường, lại có một cảm giác không thể nói thành lời.
"Muốn."
Trong nháy mắt Thẩm Bích Thấm đột nhiên nghĩ đến những đôi yêu nhau kiếp trước đều thích đi xem pháo hoa cùng nhau, cho nên nàng không do dự liền gật đầu.
Sau đó, chờ lúc hoàn hồn lại liền âm thầm phỉ nhổ chính mình, xem ra giả vờ đáng yêu đã thành thói quen rồi, một người ba bốn chục tuổi, lại càng ngày càng thích lãng mạn. "Được."
Đối với yêu cầu của Thẩm Bích Thấm từ trước đến nay Mộ Dung Húc chưa từng từ chối, không chờ Thẩm Bích Thấm phục hồi tinh thần thì hắn đã đột nhiên nhảy lên một cái, liền bay lên trên nóc nhà.
"Huynh... Huynh..."
Thấy bản thân đang chạy băng băng trên nóc nhà, Thẩm Bích Thấm khiếp sợ không nói nên lời, khinh công đó, là khinh công thật đó!
"A, đây là khinh công."
Mộ Dung Húc bay vun vút trên nóc nhà, thế mà một tiếng vang cũng không hề có, cõng một người mà còn làm được như thế, thì chứng minh khinh công của Mộ Dung Húc không thể đáng giá thấp được.
"Thật là lợi hại!"
Thẩm Bích Thấm cũng không giống con gái bình thường, nàng không chỉ không sợ độ cao, mà còn thích nhất là mấy việc kịch tính, nên điều này đã khiến Thẩm Bích Thấm hưng phấn hẳn lên, ôm chặt lấy cổ của Mộ Dung Húc nói: "Giống như đang bay vậy đó!"
"Nếu muội thích, thì sau này ta sẽ thường xuyên dẫn muội ra ngoài chơi là được."
Thấy Thẩm Bích Thấm không chỉ không sợ mà còn khích lệ hắn, trong mắt Mộ Dung Húc hiện lên ý cười sung sướng, nàng quả nhiên không giống người thường, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới là người thích hợp để ở bên hắn cả đời này.
"Được, chúng ta đã nói rồi đấy."