Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 651 - Chương 652: Hải Đông Thanh

Chương 652: Hải Đông Thanh Chương 652: Hải Đông ThanhChương 652: Hải Đông Thanh

XI...

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Bích Thấm, hai bóng dáng màu trắng dừng ở trên mép thuyền, thu lại hai cánh rộng tâm một trượng, ngẩng cao cái đầu chim nhìn chằm chằm nàng.

"Này... Đây là diều hâu?"

Thẩm Bích Thấm thực sự bị hoảng sợ, hơi tránh ra phía sau Mộ Dung Húc, dù là ai khi đột nhiên nhìn thấy một con ưng lớn như thế cũng sẽ bị dọa.

"Hai con này là Hải Đông Thanh do phụ thân ta để lại cho ta, thân hình lớn hơn một chút là chim mái, tên gọi Bạch Quỳnh, thân hình nhỏ hơn là chim trống, tên gọi Bạch Giác."

Mộ Dung Húc võ bả vai Thẩm Bích Thấm, sau đó tiến lên nhẹ nhàng vuốt đầu hai con Hải Đông Thanh nói: "Bởi vì chúng nó cực kỳ hung dữ nên mấy thủ hạ của ta liền thích cho thêm chữ tướng quân vào phía sau tên của chúng nớ'.

"Hải Đông Thanh?"

Nghe vậy, hai tròng mắt của Thẩm Bích Thấm bỗng nhiên trừng lên, thần ưng ở trong truyền thuyết, kiếp trước đã sắp bị diệt sạch, hiện giờ thế mà lại có hai con xuất hiện ở trước mặt nàng, điều này đúng là khiến người khiếp sợ, nhưng Hải Đông Thanh thật sự giống như trong truyền thuyết, cực kỳ mạnh mẽ mỹ lệ.

"Ừm, muội lại đây, làm quen với chúng nó một chút". Mộ Dung Húc mỉm cười nói với Thẩm Bích Thấm.

"Được".

"Lệ ~

Lúc Thẩm Bích Thấm tới gần, hai con Hải Đông Thanh đột nhiên xao động lên, trong mắt lộ ra sự hung dữ, theo bản năng kêu lên một tiếng cảnh cáo về phía Thẩm Bích Thấp.

"Bạch Giác, Bạch Quỳnh, nàng là phu nhân tương lai của ta, các ngươi phải ở chung với nàng thật tốt".

Thấy bộ dáng của hai con Hải Đông Thanh, Mộ Dung Húc chỉ hơi mỉm cười, trấn an hai con Hải Đông Thanh liền tiến lên nắm lấy tay Thẩm Bích Thấm cùng đi tới trước mặt chúng nó.

"Lệ

Hai con Hải Đông Thanh hiểu tiếng người, nghe xong lời nói của Mộ Dung Húc liền cúi đầu nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người, thế mà lại nghiêng đầu như đang suy tư gì đó mà an tĩnh lại.

"Ta và muội cùng nhau sờ chúng nó, không sao'. Nở một nụ cười trấn an Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc liền lôi kéo tay Thẩm Bích Thấm sờ đầu Bạch Quỳnh. Ngay từ đầu Bạch Quỳnh còn nghiêng đầu né tránh, nhưng mà trốn hai cái, phát hiện Mộ Dung Húc vẫn nắm tay Thẩm Bích Thấm để sờ nó, liền hơi rụt cổ lại không động đậy, tùy ý để cho bàn tay mềm mại của Thẩm Bích Thấm dán trên đỉnh đầu.

"Sờ... Sờ đến!" Trong nháy mắt chạm vào lông chim bóng loáng của Bạch Quỳnh thì hai tròng mắt của Thẩm Bích Thấm lập tức sáng ngời, trong lòng là sự kích động nói không lên lời.

Thấy vậy, Mộ Dung Húc liền hơi mỉm cười, sau đó buông lỏng tay ra, chỉ còn lại Thẩm Bích Thấm cùng Bạch Quỳnh một người một ưng nhìn nhau mà đứng, làm cho Thẩm Bích Thấm ngoài ý muốn chính là sau khi Mộ Dung Húc buông tay ra thì Bạch Quỳnh cũng không né tránh, ngược lại còn có chút hưởng thụ mà hơi nheo mắt, dường như bị sờ thật thoải mái.

"Thật đáng yêu..." Thấy Bạch Quỳnh không chống cự, Thẩm Bích Thấm liền đánh bạo trượt tay xuống cổ nó, cảm giác trơn trượt trơn bóng làm nàng rất thích.

"Lệ -

"Ta nhớ rõ Hải Đông Thanh cực kỳ trân quý, còn xuất từ Liêu Đông, vì sao chúng nó sẽ xuất hiện ở chỗ này?"

"Ừm, việc này nói ra thì rất dài, nhưng nếu hiện giờ muội đã là chủ mẫu tương lai của Mộ Dung Húc, vậy thì đương nhiên phải nói cho muội". Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Húc hiện lên chút cô đơn, sau đó lại nắm lấy tay Thẩm Bích Thấm nói.

"Này, ta... ta đã đồng ý gả cho huynh đâu, chủ mẫu gì chứ, có phải huynh nói quá sớm rồi không". Thẩm Bích Thấm cũng nắm chặt tay đối phương, nhưng trên mặt lại nghĩ một đằng nói một kiểu.

"Muội đã nhận tín vật của trưởng tức Mộ Dung gia rồi, hiện giờ lại muốn bội tình bạc nghĩa với vi phu sao?” Mộ Dung Húc cúi đâu mãn nhãn ôn nhu nói.

"Tín vật nào, huynh đưa ta bao giờ, ta chưa từng nhận..."

Vừa nói đến tín vật, Thẩm Bích Thấm liền nhớ tới chuyện Mộ Dung Húc giả thần giả quỷ lừa gạt nàng, trong lòng không khỏi lại thấy khó chịu, lúc ấy hắn không hề nói rõ thân phận, nàng cứ cắn chết không thừa nhận, xem hắn làm sao bây giờ.

"Ta biết ngay là muội sẽ không thừa nhận, cho nên ta liền lấy nó từ trong phòng muội, lần này ta đích thân giao cho muội, muội sẽ không chơi xấu nữa đúng không”.

Nói xong Mộ Dung Húc liền rút cây trâm gỗ mà Thẩm Bích Thấm rất quen thuộc kia ra.
Bình Luận (0)
Comment