Chương 653: Chuyện Năm Xưa
Chương 653: Chuyện Năm XưaChương 653: Chuyện Năm Xưa
"Huynh... Huynh quả nhiên từng đi tới phòng của tai"
Trách không được Quý Tư Linh lại ngửi được mùi trầm hương, thì ra là người này lại trộm đi tới phòng của nàng, Thẩm Bích Thấm không khỏi trợn mắt lên: "Huynh đã tặng rồi mà lại còn lấy về, không cảm thấy ngượng ngùng sao!"
"A, vậy hiện tại tiểu trư thừa nhận, đây là ta tặng cho muội rồi đúng không". Đối mặt với lời chất vấn của Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc chỉ nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng quơ quơ trâm gỗ trước mặt nàng.
Thẩm Bích Thấm: '..."
AI Đáng chết, Mộ Dung yêu nghiệt đáng chết này!
"Hiện tại cầm cho chắc, đừng làm mất đấy nhé'. Đã đạt thành mục đích, người nào đó mặt dày nhẹ nhàng đưa cây trâm tới trước mặt Thẩm Bích Thấm.
"Muốn ta nhận lấy cũng được, nhưng mà ta có lời muốn nói”.
Thẩm Bích Thấm không cầm lấy trâm gỗ, mà nhìn Mộ Dung Húc trịnh trọng nói: "Ta nói rồi, ta là một đố phụ, lại càng không vâng theo tam tòng tứ đức gì cả, đương nhiên, ta tuyệt đối sẽ một dạ đến già, cho nên huynh cũng phải như thế, cả đời này không được nạp thiếp, nếu không thì ta nhất định sẽ mang theo con của huynh đi gọi người khác làm cha".
"A, để con của Mộ Dung Húc này gọi người khác làm cha, tiểu trư, lá gan của muội không nhỏ đâu".
Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Húc lại hiện lên một tia ý cười, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Bích Thấm, đặt một nụ hôn xuống giữa mày của nàng xong liền cực kỳ cường thế nói: 'Mộ Dung Húc ta nói được thì làm được, nữ nhân mà ta nhận định thì tuyệt đối sẽ không khiến cho nàng vì ta mà phải thương tâm khổ sở'.
"Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân"
Duỗi tay đè lại giữa mày có hơi nóng lên, mặt Thẩm Bích Thấm như lửa đốt nói Mộ Dung Húc một câu, người này có bề ngoài đứng đắn nhưng sao nói lời âu yếm lại quyến rũ như thế.
Quả nhiên thiên tài làm cái gì cũng có thể không thầy dạy cũng hiểu sao?
"Ôm nương tử của mình chính là chuyện đương nhiên". Mộ Dung Húc không có ý muốn buông tay.
"Ta còn chưa phải nương tử của huynh mà, hơn nữa, ta mới mười một tuổi, muốn ta làm nương tử của huynh thì vẫn còn lâu đấy". Thẩm Bích Thấm nhăn lại cái mũi nhỏ đáng yêu nói. "Ngạch... Khụ, muội nói xem, vì sao ta luôn cảm thấy muội không giống như một tiểu nha đầu mười một tuổi nhỉ".
Duỗi tay sờ đầu Thẩm Bích Thấm, trong mắt của Mộ Dung Húc hiện lên sự nghi hoặc, nếu không phải khí chất độc đáo của Thẩm Bích Thấm thì ngay cả chính hắn cũng không thể tin mình lại có thể khăng khăng một mực với một tiểu nha đầu như thế.
"Đương nhiên, bổn cô nương trời sinh thông minh lanh lợi, nếu không huynh có thể nhìn trúng chắc?"
Thẩm Bích Thấm tỏ ra trấn định nói, cũng không hề rối rắm chuyện bị ăn đậu hủ, dựa lưng vào mép thuyền nhìn Mộ Dung Húc hỏi: "Huynh vẫn chưa nói với ta chuyện của Bạch Quỳnh và Bạch Giác đâu".
"Ừ, cái này phải nói từ thân thế của ta”. Nói tới đây thì ánh mắt của Mộ Dung Húc có chút ảm đạm, sau đó thần sắc xa xưa chậm rãi kể lại.
Thì ra tổ tiên của Mộ Dung Húc chính là công thân khai quốc, sau đó được thụ phong làm Ngụy Quốc Công, thừa kế đến đời gia gia của Mộ Dung lão tướng quân thì lại càng phát triển trở thành danh môn vọng tộc thanh danh hiển hách, thịnh cực nhất thời.
Phụ thân của Mộ Dung Húc vì có thiên phú cao, hơn nữa từ nhỏ đi theo phụ thân ra vào chiến trường Liêu Đông nên tuổi còn trẻ liền thành một vị danh tướng, thanh danh lan xa, hai mươi tuổi liền thành thân với Phùng thị được xưng là đệ nhất tài nữ của kinh thành, càng là nhân sinh viên mãn, thiếu niên đắc ý.
"Cho nên Bạch Quỳnh là do phụ thân huynh để lại lúc đó?”
"Đúng một nửa, Bạch Giác mới là hậu đại của Hải Đông Thanh do phụ thân ta nuôi dưỡng, còn Bạch Quỳnh là bạn lữ mà nó tìm". Mộ Dung Húc nói.
"A, như vậy à'. Thẩm Bích Thấm gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: "Vậy... Vì sao huynh cùng Phùng gia gia lại xuất hiện ở chỗ này?"