Chương 654: Có Hận Không?
Chương 654: Có Hận Không?Chương 654: Có Hận Không?
Nói theo lời Mộ Dung Húc thì thân là thiếu gia của phủ Ngụy Quốc Công thì đáng lẽ hắn nên sinh ra ở kinh thành mới phải, còn có Phùng lão, khi đó ông ấy đang lúc tráng niên, chắc là lúc đang mặc sức tung hoành mới phải, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi hoang vắng như phủ Chương Châu này.
"A, quân tâm khó dò." Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Húc lập tức hiện lên một tia châm chọc, sau đó nói ra sự thật mà Thẩm Bích Thấm đã đoán được.
Lúc ấy là lúc hoàng quyền thay đổi, phủ Ngụy Quốc Công có danh tiếng quá thịnh, cuối cùng khiến cho tiên hoàng kiêng kị, vì làm cho đương kim Thánh Thượng có thể ngồi ổn triều chính, liền lấy cớ thông đồng với địch phản quốc để đưa Mộ Dung tướng quân lên đoạn đầu đài, tất cả người của phủ Ngụy Quốc Công đều bị tội liên đới.
Lúc ấy Phùng lão là hàn lâm học sĩ kiêm Lễ Bộ thượng thư, nhân duyên ở triều đình rất tốt, bởi vậy liền nhận được tin tức trước, Mộ Dung lão tướng quân cả đời ngay thẳng cố chấp, không muốn rời đi, cuối cùng Phùng lão liền chỉ có thể mang theo nữ nhi cùng con rể từ mật đạo đào tẩu.
Cuối cùng tuy rằng thành công thoát đi, nhưng việc này đối với phụ thân của Mộ Dung Húc lại là đả kích lớn, từ đó chưa gượng dậy nổi, thẳng đến Phùng thị bởi vì sinh Mộ Dung Húc, khó sinh mà chết, không bao lâu cũng đi theo hậm hực mà chất.
Bởi vì có cháu ngoại Mộ Dung Húc, Phùng lão sau khi trải qua việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cực kỳ bi thống nhưng cuối cùng vẫn kiên trì, mang theo thuộc hạ cũ của Mộ Dung lão tướng quân sau khi bị đặc xá tìm tới cùng nhau đi tới phương nam ẩn cư.
“Gần vua như gân cọp..."
Lúc này Thẩm Bích Thấm mới hiểu thì ra Mộ Dung Húc lại có một quá khứ như thế, chắc là tính tình lạnh nhạt của Mộ Dung Húc cũng là bị ảnh hưởng bởi thân thế này, mấy đời trung thành lại bị triều đình tín nhiệm nhất tự tay tiêu diệt.
"Năm đó người cùng đóng giữ ở biên cương còn có Trịnh quốc công Thường lão tướng quân, hai người bọn họ đồng thời thu được điều lệnh, lúc ấy Thường lão tướng quân liền từng khuyên ông nội của ta đừng hồi kinh, cũng lấy cớ bên ngoài quân lệnh có việc vướng bận làm lý do từ chối trở về, nhưng ông nội của ta tính tình ngay thẳng cố chấp nên không chịu nghe theo khuyên can".
Nói tới đây, hai mắt Mộ Dung Húc đã đỏ đậm: "Cuối cùng, tiên đế kiêng kị binh quyền trong tay Thường lão tướng quân nên buông tha cho Trịnh quốc công phủ, còn Mộ Dung gia lại rơi xuống kết cục cả nhà bị chém đầu".
"Cho nên, huynh hận đương kim Thánh Thượng sao?" Thẩm Bích Thấm hỏi.
"Hận? Sao lại hận."
Nghe được lời này, thần sắc phẫn nộ của Mộ Dung Húc liền biến thành chua xót: "Đương kim Thánh Thượng và phụ thân của †a chính là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, năm đó nếu không phải đương kim Thánh Thượng âm thầm thao tác bảo vệ thì chúng ta đã không trốn thoát được rồi".
"Khó trách."
Nghe vậy Thẩm Bích Thấm mới hiểu rõ gật đầu, khó trách đương kim hoàng đế kế vị xong thì chuyện đầu tiên mà ông ấy làm chính là sửa lại án xử sai cho Ngụy Quốc Công phủ, thì ra ở giữa còn có chuyện như thế. Nghĩ đến đây, Thẩm Bích Thấm đột nhiên cảm thấy rất đau lòng cho Mộ Dung Húc, tiên đế hổ thẹn với Ngụy Quốc Công phủ, nhưng đương kim Thánh Thượng lại phụ trách cho sai lâm mà tiên đế phạm phải, tương đương với chuộc tội thay tiên đế, bởi vậy tâm tình của Mộ Dung Húc khá mâu thuẫn và phức tạp, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.
Sống ở thời đại này hai năm, Thẩm Bích Thấm đã có hiểu biết nhất định đối với người của thời đại này, nam nhi khắp thiên hạ, đặc biệt là người có năng lực giống như Mộ Dung Húc tuyệt đối là đầu có khát vọng có thể trở nên nổi bật, mà hắn lại bởi vì gia tộc mà bị gông cùm xiềng xích, chắc hẳn nội tâm hắn sẽ rất là đau khổ.
Ngẫm nghĩ, Thẩm Bích Thấm liền chủ động tới gân lòng ngực của Mộ Dung Húc, đôi tay ôm chặt lấy vòng eo của hắn, lúc này nàng rất muốn cho người nam nhân này chút ấm áp, còn có, nàng muốn nhìn bộ dáng sống bừa bãi mà khí phách hăng hái của hắn.