Chương 655: Ta Tin Huynh
Chương 655: Ta Tin HuynhChương 655: Ta Tin Huynh
Cảm nhận được hành động của Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc thấy trong lòng ấm áp, cũng duỗi tay ôm chặt lấy nàng, gió sông làm sợi tóc của hai người tung bay, quấn quanh lại với nhau.
"Mộ Dung Húc" Giọng nói của Thẩm Bích Thấm từ trong lòng ngực của Mộ Dung Húc nhẹ nhàng vang lên.
"ừm
"Huynh nói thiên hạ này là của Chu gia hay là của bá tánh."
Giọng nói rơi xuống, Thẩm Bích Thấm có thể cảm nhận được cánh tay của Mộ Dung Húc bỗng nhiên rung động một chút, sau đó chợt buộc chặt, làm Thẩm Bích Thấm có chút thở không nổi.
"Tiểu trư...,, ta tìm thời gian tới nhà muội câu hôn được không". Sau sự trâm mặc ngắn ngủi, Mộ Dung Húc nhẹ nhàng nói ở bên tai Thẩm Bích Thấm.
"Khụ khu..."
Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm trực tiếp bị nước miếng của mình làm sặc, đề tài này có phải chuyển biến hơi nhanh rồi không: "Huynh... huynh nghiêm túc à?"
"Đương nhiên rồi".
Mộ Dung Húc nghiêm túc gật đầu: "Nếu không muội ưu tú như thế, ta lo lắng nếu như ta rời đi, chỉ sợ sẽ bị người khác đoạt mất".
"U, huynh trở nên không tự tin như thế từ bao giờ... Ai? Không đúng, rời đi? Huynh muốn đi đâu?" Lúc này Thẩm Bích Thấm mới bắt được trọng điểm, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Húc hỏi.
"Muội nói không sai, thiên hạ này là của bá tánh, bảo vệ bá tánh mới là thiên chức của Mộ Dung gia".
Duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của Thẩm Bích Thấm, trong mắt Mộ Dung Húc đong đầy dịu dàng: "Cho tới nay ta chỉ muốn trốn tránh, dùng cớ muốn ở lại bên cạnh gia gia, nhưng hiện giờ ta suy nghĩ cẩn thận, ta phải về tới vị trí của ta, tin ta, ta nhất định sẽ bảo vệ muội, bảo vệ tương lai của chúng ta".
"Ta tin huynh”.
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Bích Thấm lộ ra nụ cười hiểu ý, mắt như tỉnh nguyệt: "Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ, nếu quyết định ở bênh cạnh huynh thì dù sau này gặp được bất cứ khó khăn gì ta cũng sẽ đồng hành cùng huynh, dù huynh làm cái gì ta cũng sẽ ủng hộ huynh”.
"Vậy ngày mai ta liền tới nhà muội cầu hôn'.
"Khụ khụ, huynh có thể nói chuyện đứng đắn một chút được không". Thẩm Bích Thấm nhịn không được giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Húc một cái.
"Ta cũng không nói đùa".
Mộ Dung Húc mỉm cười: "Ta sẽ tham gia võ cử năm nay, tháng 7 liền xuất phát, hiện tại không còn quá nhiều thời gian nên đương nhiên phải định ra việc hôn nhân này sớm mới được".
"Nếu muội không trả lời thì ta coi như muội đồng ý rồi" Duỗi tay cạo cạo chóp mũi của Thẩm Bích Thấm, trong mắt Mộ Dung Húc là ý cười gian xảo.
"A... A? Đồng ý cái gì?" Thẩm Bích Thấm theo bản năng gật đầu, sau đó giây tiếp theo liền chợt hoàn hồn, có chút không rõ nguyên do chớp chớp con ngươi.
"Đương nhiên là cầu hôn, vừa rồi chính miệng muội đồng ý". Mộ Dung Húc nghiêm †úc nói.
'A? Có sao, không có mà, sao ta lại không có ấn tượng!" Thẩm Bích Thấm thật sự thấy ngơ ngác, chẳng lẽ vừa rồi nàng lại bất giác trúng mỹ nam kế của yêu nghiệt này?
"Chẳng lẽ phu nhân định bội tình bạc nghĩa với vi phu?"
"Mộ Dung Húc, huynh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Chẳng lẽ phu nhân không muốn chịu trách nhiệm". Thấy Thẩm Bích Thấm xù lông, ý cười trong mắt Mộ Dung Húc càng đậm hơn.
"Mộ Dung Húc, được, bội tình bạc nghĩa đúng không, để huynh nhìn xem cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa!"
Lúc này Thẩm Bích Thấm xem như biết yêu nghiệt này lại trêu đùa nàng, nghĩ đến mỗi lần gặp được Mộ Dung Húc thì nàng luôn rơi vào hạ phong, Thẩm Bích Thấm liên cảm thấy bị đè nén. Vì thế, hai tròng mắt hung hăng trừng lên, vào lúc Mộ Dung Húc không kịp phòng bị liền duỗi tay tóm lấy vạt áo của hắn kéo xuống, một cái hôn bá đạo ấn lên, đầu lưỡi vừa chuyển, liền từ giữa hàm răng chui vào. †rong miệng của Mộ Dung Húc.
Nếu bàn về kỹ năng hôn thì đóa hoa trắng tinh như Mộ Dung Húc đương nhiên không ở cùng một cấp bậc với Thẩm Bích Thấm, trong lúc môi lưỡi dán nhau thì Mộ Dung Húc như cái cây gỗ bị sét đánh, mắt phượng trợn lên, ngơ ngác nhìn Thẩm Bích Thấm, để nàng muốn làm gì thì làm.