Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 660 - Chương 661: Cứu Người

Chương 661: Cứu Người Chương 661: Cứu NgườiChương 661: Cứu Người

Mạng người quan trọng, nếu người ta vẫn còn sống thì nàng không thể ngồi yên như không nhìn thấy, trên người hắn không có vết thương của đao kiếm, có lẽ hắn cũng chỉ là một người bình thường qua đường, đang lúc tránh mưa thì gặp phải tai bay vạ gió thế này.

"Ngũ muội, xảy ra chuyện gì? Vì mưa quá lớn, Thẩm Bích Tuyết cũng không dám vén màn phía trước, nàng chỉ hơi hé cửa sổ trên xe ngựa, lớn tiếng hỏi thăm.

"Có người bị thương rồi, muội lập tức đưa hẳn lên trấn. Phát tài, các ngươi không cần vội vàng, trước tiên đưa nhị tỷ của ta tìm một chỗ tránh mưa." Dặn dò Chu Phát Tài một câu, Thẩm Bích Thấm và Lưu Trường Phúc đã nhanh chóng đưa nam tử bị thương đến trấn.

"Vậy muội cũng phải cẩn thận!" Vì trời mưa nên đường đi lầy lội, gồ ghề chịu không nổi, Thẩm Bích Tuyết không yên tâm đã lên tiếng dặn dò nhưng xe ngựa của Thẩm Bích Thấm đã biến mất trong màn mưa từ lâu rồi.

"Nhị cô nương, nơi này cách thôn trang của chúng ta khá gần, chúng ta đến thôn trang tránh mưa vậy!" Đội mưa to, Chu Phát Tài lau nước mưa trên mặt mình, hắn híp mắt, gào lên trong mưa.

"Cũng chỉ có thể như vậy." Tuy Thẩm Bích Tuyết muốn đuổi theo nhưng nàng không thể để Chu Phát Tài đầm mưa thế này mãi nên đành phải gật đầu.

Trong xe ngựa bên này, Thẩm Bích Thấm băng bó vết thương cho nam tử bị thương kia, cầm máu giúp hắn, nếu không với tốc độ đổ máu thế này, chỉ sợ còn chưa kịp đến y quán hắn đã chết vì mất máu quá nhiều.

"Lạnh..." Vừa băng bó cho nam tử này xong, Thẩm Bích Thấm nhìn thấy cả người hẳn đang run lên bần bật, nàng cau mày không biết vì lạnh hay vì đau.

"Nguy rồi, hắn đang phát sốt!"

Thử đặt tay lên trán hắn kiểm tra, Thẩm Bích Thấm thầm nói không tốt rồi. Nàng vội vàng mở rương lấy một bộ y phục dự bị của Thẩm Thủ Nghĩa lúc ra cửa, nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà lập tức thay giúp hắn.

Nam tử này rất nặng, Thẩm Bích Thấm phải dùng hết sức ba bò chín trâu mới thay được áo cho hắn nhưng về phần quần, nàng do dự một trận. Cổ nhân không mặc quần lót, chuyện này thật sự làm khó nàng rồi!

"Lạnh... Nam nhân vẫn tiếp tục thì thào, cánh môi hắn đã trắng bệch, cả người đều nóng ran.

"Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn." Khẽ cắn môi, Thẩm Bích Thấm chỉ có thể nhắm mắt, lần mò giúp hắn thay quần: "Cũng may ngươi còn chưa tỉnh lại."

Chờ đến khi thay xong quần áo, Thẩm Bích Thấm mới cảm thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm, nàng cầm đai lưng muốn giúp hắn đeo vào, thế nhưng vào lúc này đối phương đã tỉnh rồi!

"Ngươi..."

Nam nhân trợn tròn mắt nhìn rất yếu ớt, hắn cứ sững sờ nhìn Thẩm Bích Thấm như thế, hắn tiếp tục nhìn theo tay nàng xuống phía dưới, sau đó hai mắt lại tiếp tục trừng to lên, còn chưa kịp nói chuyện đã hôn mê bất tỉnh.

"Ngươi đừng hiểu lầm... Lại ngất rồi? Xong rồi, lần này đúng là hiểu lầm lớn rồi."

Nhìn thấy người đã tỉnh lại, Thẩm Bích Thấm cầm đai lưng một hồi đang muốn giải thích nhưng phát hiện người ta đã ngất xỉu, nàng thật sự khóc không ra nước mắt, bây giờ nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, chờ đến khi người ta tỉnh lại, không biết phải giải thích thế nào mới tốt.

Nếu đã như vậy, Thẩm Bích Thấm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, giúp hắn thắt đai lưng, lại đắp cho hắn một tấm thảm, lúc này mới cầm khăn thấm nước mưa lau mặt giúp hắn.

Tiếp theo đó một gương mặt tuấn tú, nhã nhặn đã hiện ra trước mặt nàng, lại là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tuy hắn còn đang hôn mê nhưng hắn tuyệt đối chính là nam tử tuấn mỹ mà thế gian này khó có được, riêng phần nhan sắc có thể nói không thua kém Mộ Dung Húc.

Thấy thế, Thẩm Bích Thấm không khỏi ngây ngẩn cả người, sau đó nàng nhìn thấy trong tay hắn có một miếng ngọc bài tròn, trên đó có khắc chữ "lưu vân bách phúc", chất ngọc của ngọc bài rất tinh tế, màu xanh ngọc rất hài hòa, đó là ngọc bích thuộc hạng thượng phẩm.

"Xem ra thân phận của người này không tâm thường."
Bình Luận (0)
Comment