Chương 660: Chia Xa
Chương 660: Chia XaChương 660: Chia Xa
"Đứng dậy". Mộ Dung Húc nhàn nhạt nói.
"Được".
Thẩm Bích Thấm gật đầu một cách dứt khoát, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc không kịp phòng ngừa của Mộ Dung Húc lại cúi đầu lần nữa, hút một ngụm ở sườn cổ của hắn: "Nhưng mà đương nhiên không thể không thu lãi”.
Nói xong, Thẩm Bích Thấm liền lập tức nhảy ra xe ngựa, bởi vì chột dạ nên dưới chân thiếu chút nữa dẫm hụt, còn may mà Lưu Trường Phúc kịp thời đỡ lấy, nếu không thì đã vui quá hóa buồn.
"Cô nương, vì sao Ngự Thiên vẫn chưa ra?" Thấy bên trong xe ngựa không hề có động tĩnh, Lưu Trường Phúc có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi. "Khu, cái này..."
"Rầm..."
Thẩm Bích Thấm còn chưa nói gì, Mộ Dung Húc liền xốc màn xe ngựa lên đi xuống, trên mặt là một mảnh bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường nào cả.
Đương nhiên, trừ bỏ hai dấu vết màu đỏ nhạt rõ ràng trên cái cổ tuyết trắng.
"Hít"
Nhìn thấy dấu vết trên cổ Mộ Dung Húc, tất cả mọi người đều nhịn không được hít hà một hơi.
"Khụ, đến lúc đó là được rồi. Hai vị công tử, mời lên thuyền." Lưu Trường Phúc vội cúi đầu, hắn giả vờ như không nghe thấy gì.
"Chăm sóc tốt cho bản thân." Trong mắt như hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Mộ Dung Húc vẫn đưa tay xoa đầu Thẩm Bích Thấm. "Vâng."
Nếu đã nhận định đôi phương là vị hôn phu của mình, tất nhiên Thẩm Bích 'Thấm sẽ không cảm thấy ngại ngùng, nàng tựa trán lên lồng ngực hắn, khẽ nhỏ giọng, nói: "Huynh cũng thế."
"Chờ ta trở lại." Khẽ nói một tiếng, Mộ Dung Húc và Lâm Chấn xoay người lên thuyền.
"Ngũ muội..." Nhìn theo chiếc thuyền đã đi xa, Thẩm Bích Tuyết cố nén nước mắt, cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi xuống.
"Yên tâm đi! Nhất định họ sẽ bình an trở về." Kéo tay Thẩm Bích Tuyết, Thẩm Bích Thấm nhẹ giọng an ủi.
Nhất định! Nhất định sẽ bình an trở về!
"Âm ầm..."
Nhưng vào lúc này một tiếng sấm âm vang trên đầu họ, trong nháy mắt bầu trời vô cùng âm u.
"Nhìn tình hình này có lẽ sắp mưa to rồi. Cô nương, chúng ta mau trở về thôi!" Lưu Trường Phúc nhìn sắc trời, hắn cau mày nói.
"Ừm, trở về thôi!"
"Ào ào...
Hai người họ mới ra khỏi thành chưa được bao lâu, bên ngoài đã đổ trận mưa tầm tã, mưa quá lớn khiến nước mưa hất vào bên trong xe ngựa không ít.
"Cô nương, mưa lớn quá, không nhìn thấy rõ đường đi nữa, chúng ta đến mái đình phía trước tạm tránh mưa?" Lưu Trường Phúc hỏi ý kiến Thẩm Bích Thấm.
"Cũng được." Nhìn màn vải trên xe ngựa đã bị nước mưa tạt vào làm cho ướt đâm, Thẩm Bích Thấm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. "Cô nương, ngôi đình này bị sập... A, hình như bên trong có người đã bị chôn bên dưới đống đổ nát!" Vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng Lưu Trường Phúc hoảng hốt thốt lên.
"Cái gì? Nhanh đến nhìn thử!" Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm cũng hoảng sợ, nàng vội vàng che dù đi theo Lưu Trường Phúc chạy đến đó xem thử tình huống thế nào.
Cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Bích Thấm không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, có thể ngôi đình này đã xây dựng lâu năm nhưng chưa được tu sửa lại nên toàn bộ mái đình đã sụp xuống, mưa to gió lớn khiến tâm nhìn bị mờ đi, nếu không phải người kia mặc trên người mình y phục màu trắng rất dễ nhìn thấy bên dưới đống đổ nát màu đen kia, chỉ sợ sẽ không dễ dàng phát hiện ra hắn.
"Còn sống, đầu hắn bị thương rồi, cánh tay cũng bị một đoạn cây đâm vào bị thương, vết thương liên tục chảy máu." Lôi người từ bên dưới đống đổ nát ra, Lưu Trường Phúc kiểm tra mạch đập của hắn rồi nói.
Bề ngoài có thể nhìn ra người này là nam tử, chỉ là trên mặt hắn bị dính đây bùn đất nên nhìn không rõ mặt mày, phần sau đầu dường như cũng bị nện vào, lúc này đang chảy máu, có lẽ hắn bị thương chưa lâu.
Xem ra không thể tránh mưa rồi, dìu hắn lên xe ngựa, chúng ta lập tức đưa hắn về trấn." Thẩm Bích Thấm quyết định rất nhanh.