Chương 659: Sẽ Trả Lại Gấp Mười Lần
Chương 659: Sẽ Trả Lại Gấp Mười LầnChương 659: Sẽ Trả Lại Gấp Mười Lần
"Được rồi, lên xe đi".
Đưa đồ vật xong, Thẩm Bích Thấm liền lên cùng một chiếc xe ngựa với Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Tuyết và Lâm Chấn lên một chiếc xe ngựa khác.
Đây cũng là do Thẩm Bích Thấm cố tình sắp xếp, hôm nay từ biệt có lẽ sẽ phải cách xa một năm, thời gian đưa tiễn suốt đoạn đường này là rất quý báu.
"A Húc, huynh đeo cây trâm này lên, ta có để ngân phiếu một trăm lượng bên trong, huynh cầm để phòng ngừa bất cứ tình huống nào".
Nói xong, Thẩm Bích Thấm liền đưa cây trâm gỗ trong tay cho Mộ Dung Húc, sau đó miệng không đúng lòng mà nói: "Huynh đừng cảm động quá, cái này chờ huynh trở thành quan lớn thì sẽ phải trả lại cho ta đấy".
Mộ Dung Húc không để ý tới Thẩm Bích Thấm, nhận lấy cây trâm xong, nhẹ nhàng rút một cái liền rút đầu trâm ra, bên trong quả nhiên để một tờ ngân phiếu cuốn thành hình dáng dài.
"Phu nhân yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi”.
Nhìn ngân phiếu, trong lòng Mộ Dung Húc rất là ấm áp, cất ngân phiếu trở lại liền dùng cây trâm nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi của Thẩm Bích Thấm: "Phu nhân cắm lên giúp ta".
"Muốn chết, ai là phu nhân của huynh chứ".
Nghe vậy, khuôn mặt của Thẩm Bích Thấm nóng lên, có chút giận dữ đẩy Mộ Dung Húc một cái, nhưng lại bị Mộ Dung Húc nắm lấy tay, kéo cả người nàng vào trong lòng ngực hắn. "Đã đính hôn rồi, muội nói xem ai là phu nhân của ta".
Con ngươi thâm thúy của Mộ Dung Húc hơi nhếch lên, ôm chặt lấy vòng eo tinh tế kia, không chờ Thẩm Bích Thấm phản ứng lại đã cúi đầu ngậm lấy cánh môi của nàng.
"Ưm..."
Nếu nói lần trước hôn giống như dòng suối, ôn nhu lâu dài, như vậy lần này liền giống như lũ lụt, hung mãnh nóng cháy, mạnh mế tới mức làm trái tim run lên.
"Mộ... Mộ Dung Húc, đồ khốn nạn!"
Thở phì phò dựa vào trong lòng ngực Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm cắn răng oán hận đấm một quyền vào lòng ngực hẳn, nhưng tay nàng mềm mại, căn bản không hề có lực uy hiếp: 'Ai bảo... Ai bảo huynh ấy ở trên cổ... Huynh làm ta gặp người kiểu gì!" "Không nhịn được". Mày Mộ Dung Húc nhăn lại, trong giọng nói thế mà còn mang theo chút ấm ức.
“Huynh... Huynh còn có lý sao!" Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm chán nản, sao lúc trước nàng lại không biết yêu nghiệt này vô lại như thế nhỉ.
"Không muốn rời khỏi muội".
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thẩm Bích Thấm, trong ánh mắt Mộ Dung Húc dường như nhiễm một chút cô đơn không thể xóa đi.
"Yêu nghiệt, không được dùng mỹ nam kết"
Thẩm Bích Thấm tức muốn hộc máu hô lên một tiếng, sau đó quay người liền đè Mộ Dung Húc lên trên ghế dựa, nhấc cằm hẳn lên cười lạnh nói: "Dám trồng dâu tây cho ta, hừ, ta liền trả lại cho huynh gấp mười lần!" "Không được..."
Nghe vậy, hai tròng mắt của Mộ Dung Húc bỗng nhiên trừng lên, tai đỏ bừng, vừa định giãy giụa thì môi Thẩm Bích Thấm đã dán tới cổ hắn.
Ấm áp còn mang theo cảm giác đau đớn nhè nhẹ từ cổ truyền tới, tựa như ngàn quân đánh úp lại, làm cả người Mộ Dung Húc đều run rẩy lên, tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt đã sớm như u đàm.
"Hừ hừ, cái thứ nhất, hối hận cũng không còn kịp rồi."
Thành công tạo ra kiệt tác đầu tiên của mình, Thẩm Bích Thấm đắc ý nheo mắt lại.
"Đừng đùa'.
Giọng Mộ Dung Húc trâm thấp nói một tiếng, liền duỗi tay trực tiếp ấn người trong ngực, hơi thở hỗn loạn nói: 'Đùa nữa thì muội đừng hối hận”. "Khu... Huynh bình tĩnh, ta không đùa nữa".
Cảm nhận được hơi nóng truyền đến từ phần cổ, Thẩm Bích Thấm còn có gì không rõ nữa, dường như là làm hơi quá tay, tình huống có chút nguy hiểm.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, vẫn nhẫn nại một chút mới tốt, từ từ lại tìm cơ hội báo thù sau.
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Húc mới buông lỏng, nhắm hai mắt lại, từ trước đến nay khuôn mặt vẫn luôn không đổi sắc thì lúc này trên trán đã là mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Cô nương, tới trạm dịch rồi". Trong lúc Thẩm Bích Thấm sắp ngủ luôn thì tiếng của Lưu Trường Phúc từ ngoài xe truyền đến.
"A, được". Lúc này Thẩm Bích Thấm mới xoa xoa đôi mắt, ngẩng đầu lên tiếng.