Chương 67: Lên Trấn
Chương 67: Lên TrấnChương 67: Lên Trấn
“Chuyện này..."
Quả nhiên, nghe được lời Thẩm Bích Thấm nói như vậy, Thẩm Thủ Nghĩa ngây ngẩn cả người, theo như lời nàng nói thì đúng là nên phải như vậy, chỉ là,/'Thấm Nhi, chúng ta là người một nhà, không cần thiết phải tính toán rõ ràng như vậy."
"Cha, con không muốn so đo, chỉ là con muốn cho người biết, nãi nãi đang nói với người, những lời đó là sai, người và nhị ca làm việc ở ruộng đồng, nương và đại tỷ hỗ trợ chủ trạch, mọi người vì gia đình này trả giá cũng không hề ít hơn người khác, nên chúng ta xứng đáng được đối xử công bằng!
Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa vẫn giải thích thay người chủ trạch thì đột nhiên Thẩm Bích Thấm phát hiện ra bản thân thật sự đã coi nhẹ sự ảnh hưởng của tư duy ăn sâu đó đối với Thẩm Thủ Nghĩa.
Giờ khắc này, Thẩm Thủ Nghĩa trâm mặc, rơi vào trâm tư.
Cho tới nay, ông ấy vẫn luôn cho rằng nương nói đúng, cho nên đối với sự hà khắc của nương với mình, ông ấy cũng chưa từng nghỉ ngờ, nhưng giờ nghe lời Thẩm Bích Thấm nói như vậy thì nội tâm của ông ấy bắt đầu xuất hiện dao động.
Biến hóa của Thẩm Thủ Nghĩa đều rơi vào trong mắt của Thẩm Bích Thấm, trong lòng nàng vô cùng vừa lòng, có một số việc không nghĩ sẽ không để ý, nhưng một khi đã bắt đầu để ý thì thế giới quan sẽ biến thành một bộ mặt khác nhau, Thẩm Bích Thấm tin là, chỉ cần Thẩm Thủ Nghĩa thông suốt thì về sau Thẩm lão thái sẽ không có cách nào mà bóc lột nhà bọn họ không kiêng nể như vậy.
Nửa tháng sau, mùa xuân cũng đã đến, người ta có câu: Mùa xuân mà mưa nhiều thì vụ mùa sẽ bội thu.
Ở phương nam cấy hai vụ lúa, chia làm vụ sớm và vụ mùa, vụ sớm gieo giống ở thời điểm hiện giờ, cho nên nhà nào nhà đấy đều bắt đầu vô cùng bận rộn.
Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết thức dậy vào canh bốn để đi nấu cơm ở bên chủ trạch, sau đó đem thức ăn về nhà, ăn cơm sáng xong thì Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Trí Viễn bắt đầu xuống ruộng.
Thời điểm vào vụ mùa, bọn họ không lên trấn làm công nữa.
Chờ khi đến canh năm, Thẩm Bích Tuyết trở về gọi Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn rời giường, bởi vì hôm nay hai người muốn ngồi xe trưởng thôn đến trấn họp chợ, nghĩ đến bản thân rốt cuộc đã được lên trấn thì Thẩm Bích Thấm liền vô cùng kích động.
Thẩm Bích Thấm ngoài mặt thì nói muốn giúp Thẩm Lâm thị đi bán khăn tay cùng lưới bọn họ tự làm nhưng thật ra là muốn đi tìm người mua găng tay.
Trong thôn những nhà có xe bò cũng không ít, nếu là ngày thường thì cũng sẽ có không ít người lấy xe bò đi kiếm chút tiền nhàn rỗi, nhưng hiện giờ là vụ mùa, trâu bò đều đã xuống ruộng, có thể đi lên trấn thì cũng chỉ có gia đình nhà trưởng thôn.
"Thẩm gia gia, Thẩm bá bá!"
Khi tới nhà trưởng thôn thì thấy Thẩm Hoành và Thẩm Phú đang đóng yên cho xe ngựa, Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn cùng tiến lên lễ phép chào hỏi.
"Tứ nha đầu, Tam Lang đến rồi, có ăn cơm không?" Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn đến đây thì Thẩm Hoành dùng vẻ mặt từ ái hỏi.
Ngày ấy sau khi không đi vào núi giúp đỡ được thì ông ấy vẫn còn cảm thấy thẹn với hai đứa nhỏ này, cũng may hai đứa nhỏ còn có phúc, bình an trở về được. "Cháu mang bánh bột ngô rồi, đợi lên trấn rồi mang ra ăn." Thẩm Bích Thấm nâng bọc bánh nhỏ lên quơ quợ, vẻ mặt tươi cười trả lời.
"Bánh bột ngô? Nào, đến đây lấy hai quả trứng gà, chút nữa thì ăn bánh bột ngô." Nghe thấy bánh bột ngô thì Thẩm Hoành hơi nhíu mày một chút, sau đó vào nhà lấy cho hai người Thẩm Bích Thấm, mỗi người một quả trứng gà.
"Thẩm gia gia, chúng cháu có đồ ăn mang theo, không thể lấy đồ của người được." Vừa thấy trứng gà thì Thẩm Bích Thấm vội cự tuyệt, trứng gà ở nông gia là thức ăn vô cùng quý giá.
"Sao lại không thể lấy, nếu các ngươi gọi ta một tiếng gia gia, thì trứng gà này các ngươi có thể lấy về." Nói rồi liền đem trứng gà nhét vào tay hai người.