Chương 68: Bị Khinh Thường
Chương 68: Bị Khinh ThườngChương 68: Bị Khinh Thường
"Trưởng giả ban không dám từ, Thấm Nhi cảm tạ Thẩm gia gia." Thấy thái độ cứng rắn của Thẩm Hoành thì Thẩm Bích Thấm cũng không từ chối nữa, nhìn thấy Thẩm Bích Thấm lấy trứng gà thì Thẩm Kỳ Viễn cũng làm theo.
Nghe thấy Thẩm Bích Thấm nói ' trưởng giả ban không dám từ ', đôi mắt Thẩm Hoành trừng lớn lên tỏa sáng, trong lòng không ngừng cảm thán, không hổ là đứa nhỏ do Thủ Nghĩa dạy dỗ, ngay cả nữ nhi cũng biết chữ.
Chỉ tiếc cái người Điền Hạnh Hoa kia... Ai, thật đúng là ánh mắt phụ nhân thiển cận vô tri, hài tử tốt như vậy, sao bà ta có thể không nhìn thấy!
Xe ngựa của nhà trưởng thôn cũng phải kéo hàng hóa vào trấn cho nên xe được trang bị là xe đẩy chứ không phải xe thùng.
Chỗ trên xe đẩy rất rộng, Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn cùng ngồi xuống mép xe, lòng bàn tay vẫn còn quả trứng gà làm cho ấm áp, điều này khiến cho trong lòng Thẩm Bích Thấm dâng lên một sự ấm áp khó tả.
Chuyện ngày ấy mọi người cự tuyệt đi cùng Thẩm Thủ Nghĩa vào rừng, Thẩm Bích Thấm cũng nghe Thẩm Trí Viễn nói, Thẩm Bích Thấm cũng không đổ lỗi cho dân làng, bởi thôn dân ở đây cũng chỉ là những người có bản chất thuần phác lương thiện, lại cẩn thận kín đáo, đương nhiên biết đây là chuyện vô cùng nguy hiểm nên họ phải thận trọng, chuyện này cũng chỉ là bản chất của con người.
Nhà trưởng thôn là nhà duy nhất có xe ngựa trong thôn, bởi vậy khi đi họp trợ có rất nhiều người đến đi nhờ xe, chỉ trong chốc lát, xe ngựa đã đầy kín người. Chuyện Thẩm Bích Thấm bị quái thú tập kích được tất cả mọi người trong thôn đều biết, vì không muốn phiền phức nên Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn luôn cúi đầu ngồi một góc không nói lời nào, cố gắng làm mọi người bỏ qua sự tồn tại của hai người.
Khi tới trấn thì Thẩm Bích Thấm nói với Thẩm Phú trước, ước định là sẽ hội hợp với nhau ở bên ngoài rừng cây nhỏ, sau đó mọi người cũng liền rời đi.
Không hổ là trấn trên, bởi vì cũng vừa lúc là phiên trợ cho nên xe ngựa nhiều như nước, người cũng rất đông, đúng là vô cùng náo nhiệt.
Hai người Thẩm Bích Thấm đi dạo trong chốc lát thì thấy được "Nhà thêu Phúc Lai, Thẩm Bích Thấm vui vẻ kéo Thẩm kỳ Viễn đi vào nhà thêu.
"Ai, hai người các ngươi đứng lại cho ta, không đừng đi vào, biết nơi này là nơi nào không, đám ăn mày hôi hám các ngươi làm bẩn vải của ta thì có tiền đền sao!" Thẩm Bích Thấm vừa đi tới cửa thì đã bị bà chủ của nhà thêu gọi lại.
Đây là một người phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, một thân trên người đều là váy lụa đỏ, trên mặt còn đánh một lớp phấn thật dày, theo sau động tác của bà ta là thì từng lớp phấn lần lượt rơi xuống.
Nghe thấy lời phụ nhân nói, thì trong lòng Thẩm Bích Thấm dâng lên từng đợt tức giận, cô đã từng gặp người "mắt chó nhìn người thấp" rồi nhưng chưa thấy qua kiểu nhục nhã người khác như vậy bao giờ, quần áo các nàng mặc chỉ là hơi cũ nát một ít, nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng, nào có giống ăn mày!
"Ai là ăn mày xin cơm?"
Thẩm Bích Thấm không nghĩ sẽ bán găng tay cho nhà thêu này nữa nên lập tức lạnh mặt nhìn người phụ nhân mập giống như heo kia hỏi lại.
"Ăn mày xin cơm chính là nói các ngươi!" Phụ nhân kia cũng không hề nghĩ ngợi liền dùng vẻ mặt ghét bỏ trả lời.
"Ồ, hóa ra chúng ta là ăn mày xin cơm!"
Thẩm Bích Thấm lạnh lùng cười, sau đó nàng cong môi đánh giá trên dưới phụ nhân một lượtNgười ăn mày ăn mặc tốt như vậy cũng là lần đầu tiên chúng ta được nhìn thấy!"