Chương 71: Số Tiền Đầu Tiên
Chương 71: Số Tiền Đầu TiênChương 71: Số Tiền Đầu Tiên
Sau khi song phương đều đã hài lòng, Thẩm Bích Thấm lập ra một bản khế ước với Quý Tứ Nương, trong khế ước có quy định phải đặt cọc trước một nửa giá tiền.
Tổng cộng giá của năm mươi đôi bao tay sợi đay và năm mươi đôi bao tay sợi bông là một nghìn chín trăm văn tiền nên một nửa giá cọc cũng đã là chín trăm năm mươi văn. Quý Tứ Nương làm việc cũng rất dứt khoát, nàng lập tức đặt cọc cho Thẩm Bích Thấm là một nghìn văn tiền.
"Thẩm cô nương muốn một xâu tiền như thế hay một lượng bạc?" Sau khi Quý Tứ Nương cất khế ước vào thì hỏi.
Ở Nam Minh này, một lượng bạc cũng tương đương với một nghìn văn tiền, mà một nghìn văn tiền còn được gọi là một xâu tiền nên Quý Tứ Nương hỏi thế này chính là muốn hỏi Thẩm Bích Thấm muốn cầm bạc hay cầm tiên đồng.
"Ách, Quý thẩm, thật ra ta muốn trực tiếp mua sợi từ tiệm của thẩm nên thẩm cứ trực tiếp khấu trừ số tiền mua sợi rồi giao số còn lại cho ta là được rồi." Thẩm Bích 'Thấm mở miệng nói.
Nghe Thẩm Bích Thấm nói như vậy, Quý Tứ Nương hơi sững sờ nhưng rất nhanh sau đó trên mặt nàng đã lộ ra nụ cười giống như đã hiểu.
Tuy nụ cười trên mặt Quý Tứ Nương mang theo ý tốt nhưng trên mặt Thẩm Bích Thấm vẫn ửng đỏ, nàng biết hành động này của mình khiến người ta nghỉ ngờ như tay không bắt sói nhưng nàng cũng hết cách rồi, ai bảo nàng thật sự không có tiền.
Tất cả phải dùng đến năm cân sợi đay và năm cân sợi bông, sau khi mua sợi về trong tay Thẩm Bích Thấm cũng chỉ còn lại một trăm văn tiền, tuy số tiền không nhiều nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn phấn khởi, đây chính là số tiền đầu tiên nàng kiếm được sau khi đến dị thế này.
"Đúng rồi Quý thẩm, ở chỗ của ta còn có một số khăn và túi lưới, thẩm xem thử có thể thu được bao nhiêu?" Lúc này Thẩm Bích Thấm mới nhớ đến chuyện Thẩm Lâm thị giao cho.
"Một chiếc khăn này một văn hai, túi lưới thì một văn một chiếc. Ở đây có tổng cộng ba mươi chiếc khăn và năm mươi chiếc túi lưới nên tổng cộng là sáu mươi lăm văn tiền, ta tính chẵn cho cô nương là bảy mươi văn."
"Cảm ơn Quý thẩm!" Thẩm Bích Thấm biết Quý Tứ Nương làm thế này là đang thể hiện thành ý với mình.
"Còn khách sáo với ta làm gì? Chỉ cần bao tay cô nương giao cho ta tốt một chút là được, ta chờ đợi kiếm được một món hời từ chỗ bao tay cô nương sắp giao đây!" Quý Tứ Nương khẽ cười nói. "Chắc chăn! Quý thẩm yên tâm!"
Nàng đựng riêng tiên của mình và tiền của gia đình vào hai túi khác nhau, Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn mỗi người cõng năm cân sợi rời khỏi cửa hiệu thêu.
Vừa ra khỏi cửa hiệu thêu, Thẩm Kỳ Viễn đã kiềm chế rất lâu lập tức biểu lộ vẻ mặt sùng bái nhìn Thẩm Bích Thấm, nói: "Tứ muội, muội thật sự rất tài giỏi!"
Thẩm Kỳ Viễn đã chứng kiến toàn bộ quá trình trao đổi, nương và đại tỷ phải vất vả suốt nửa tháng mới kiếm được bảy mươi văn tiền mà tứ muội chỉ nói vài câu với bà chủ cửa hiệu nhưng đã kiếm được một lượng bạc. Thật sự quá tài!
"Tứ ca, nhớ kỹ những lời chúng ta đã nói, phải nói rằng chúng ta chỉ hỗ trợ mà thôi, tiền công của bao tay cũng giống tiền công của túi lưới, huynh biết chưa?" Thẩm Bích Thấm mỉm cười, nói với Thẩm Kỳ Viễn.
"Ừm, ừm! Tứ muội yên tâm, nhất định †a sẽ giữ bí mật, đây là bí mật giữa hai chúng ta, đúng không?" Thẩm Kỳ Viễn gật đầu nói.
"Đúng, tam ca rất thông minh!" Thẩm Bích Thấm không hề keo kiệt nói mấy từ khen ngợi.
"Hi hìI"
Được Thẩm Bích Thấm khen ngợi, Thẩm Kỳ Viễn ngượng ngùng gãi đầu mình, càng ngày hắn lại càng yêu thích tứ muội.
Trong tửu lâu.
"Vốn dĩ cho rằng bệ hạ chỉ nói mà thôi, không ngờ thật sự đã làm như vậy."
Xem thư xong, nam tử trung niên khẽ thở dài một hơi: "Hành động lần này của bệ hạ tuy giảm bớt gánh vác cho thần tử nhưng lại nắm giữ sự phát triển tư duy, chỉ càng làm khổ nhóm những học trò kia."