Chương 70: Bán Găng Tay
Chương 70: Bán Găng TayChương 70: Bán Găng Tay
"Hửm? Nếu đã như vậy các ngươi theo ta vào trong đi! Ta họ Quý, tên Tứ Nương, không biết xưng hô với cô nương thế nào?" Vừa rồi Quý Tứ Nương đã nghe thấy chuyện ở đối diện cửa hiệu thêu nên cũng xem trọng Thẩm Bích Thấm nhiều hơn.
"Ta họ Thẩm, tên Bích Thấm." Thẩm Bích Thấm trả lời.
"Thẩm cô nương, không biết cô muốn bán vật gì?" Sau khi đi vào trong phòng, Quý Tứ Nương và Thẩm Bích Thấm ngồi đối diện nhau.
"Thứ này gọi là bao tay, ta dùng sợi đay đan thành, có thể bảo vệ và giữ ấm cho bàn tay." Thẩm Bích Thấm bảo Thẩm Kỳ Viễn đưa bao tay lên.
Thẩm Kỳ Viễn đưa một chiếc bao tay ra cho Quý Tứ Nương xem, còn một chiếc khác thì mang vào tay mình.
"Bao tay này thật sự rất thần kỳ! Không biết Thẩm cô nương dự định bán thế nào? Quý Tứ Nương vừa nhìn đã có thể đoán được giá cả của nó nên trên mặt nàng ta biểu hiện rõ vẻ kích động nhìn Thẩm Bích Thấm.
"Tuổi tác của người và nương ta không chênh lệch nhau nhiều lắm nên ta gọi người một tiếng Quý thẩm nhé! Ta cũng không dối gạt thẩm, vì một đôi bao tay thế này cần đến một lượng sợi đay, mà bản thân thẩm cũng biết giá cả của sợi đay rồi đó nên ta bán một đôi bao tay thế này với giá hai mươi văn tiền. Thẩm Bích Thấm thản nhiên nói.
"Một cân sợi đay là sáu mươi văn tiền thì giá vốn của đôi bao tay này chỉ cần sáu văn tiền, cô nương ra giá hai mươi văn tiền thì hơi cao, hơn nữa vì làm bằng sợi đay nên nhìn có vẻ hơi thô ráp." Quý Tứ Nương khẽ cau mày nói.
"Với cách đan này của ta không những có thể dùng sợi đay đan thành mà cũng có thể dùng sợi bông đan thành, thế nhưng ta phải mất nửa canh giờ mới hoàn thành một cặp thế này, hơn nữa ta cũng có thể đảm bảo với thẩm chỉ bán cho một mình thẩm."
Thẩm Bích Thấm vẫn thản nhiên nói, nói xong nàng cũng không mở miệng nói nữa mà chỉ chờ Quý Tứ Nương trả lời chắc chắn.
"Một đôi mười lăm văn tiền, cô nương thấy thế nào? Nếu có thể đồng ý với giá này thì ta lập tức tiếp nhận cuộc làm ăn này." Quý Tứ Nương ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới mở miệng.
"Mười sáu văn. Đây là cái giá thấp nhất."
Thẩm Bích Thấm rất có lòng tin bao tay của mình có thể bán rất chạy, ban đầy nàng còn muốn kiên trì với cái giá hai mươi văn tiền đến cùng nhưng ngâm nghĩ thấy bản thân nàng hiện tại chỉ là một nữ nhi nông gia không có thế lực, nếu nàng quá cứng rắn chỉ sợ sẽ để lại mầm tai vạ.
"Được! Vậy thì mười sáu."
Vì nàng đã nhượng bộ nên Quý Tứ Nương cũng không tiếp tục mặc cả mà chỉ nói: "Nhưng ta cũng muốn thu mua một số bao tay bằng vải bông, Thẩm cô nương dự định ra giá thế nào?”
"Giá một cân sợi bông là một trăm hai mươi văn tiền, ta tính chênh lệch giá cũng giống như bao tay bằng sợi đay nên một đôi bao tay sợi bông là hai mươi hai văn."
Tuy giá loại này thấp hơn dự tính ban đầu của nàng nhưng làm một đôi bao tay có thể kiếm được mười văn tiền cũng xem là rất có lời. Phải biết rằng Thẩm Thủ Nghĩa lên trấn làm công, tiền công một ngày cũng chỉ hai mươi văn tiên. "Được!" Quý Tứ Nương đáp ứng rất thoải mái. Nàng khẽ gật đầu nói tiếp: "Không biết bây giờ Thẩm cô nương có thể giao hàng và số lượng bao nhiêu?”
"Cách hai ngày ta sẽ đến chợ một lần, có thể giao cho thẩm nhiều nhất là năm mươi đôi cho mỗi loại sợi đay và sợi bông."
Thẩm Bích Thấm nhẩm tính cách đan của nàng đã rất thành thạo nên một ngày có thể đan được ba mươi đôi, cách hai ngày sẽ gom lại, tương đương với ba ngày mới giao hàng một lần, tăng giờ làm việc lên thì mỗi lần nàng có thể giao được một trăm đôi mà không có vấn đề gì.
"Một trăm đôi? Được! Quyết định như vậy đi!"
Quý Tứ Nương ngẫm nghĩ, sau đó nàng cũng gật đầu đồng ý. Tuy nàng rất xem trọng triển vọng của thị trường bao tay nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bán nên vẫn phải cẩn thận từng bước sẽ tốt hơn.