Chương 721: Ý Muốn Lôi Kéo
Chương 721: Ý Muốn Lôi KéoChương 721: Ý Muốn Lôi Kéo
"Nếu vậy thì rất tốt!"
Nghe vậy Thẩm Thủ Nghĩa mừng thâm trong lòng mình, ông ấy vui vẻ đứng lên, thở dài nói: "Vậy phải cảm ơn tri huyện đại nhân rồi."
"Không có gì, không có gì."
Thấy Thẩm Thủ Nghĩa đã đồng ý, lúc này Âu Dương tri huyện mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông ta đắc ý nhìn sang Ngô Chùy rồi sai người đi làm thủ tục.
"Ha ha ha, Chùy Tử, ngươi rất có năng khiếu đấy!"
Chờ lấy được khế đất, sau khi ra khỏi huyện nha, tất cả mọi người đều bật ngón cái lên khen ngợi tài diễn xuất của Ngô Chùy, hắn diễn rất tuyệt!
"Hì hì" Được mọi người khen ngợi, Ngô Chùy rất vui mừng, sau đó hắn ngây ngô cười rộ lên.
“Ngô Chùy, lần này ngươi lập công, lúc trở về nhớ đến phòng thu chỉ lĩnh ba mươi lượng tiền thưởng." Có thể mua được ngọn núi có quặng sắt thế này, có thể nói Ngô Chùy chính là người có công lớn nhất nên Thẩm Bích Thấm ra tay cũng rất hào phóng.
"Tạ ơn cô nương!" Nghe vậy Ngô Chùy vui vẻ quỳ xuống bái tạ Thẩm Bích Thấm.
"Chùy Tử này, lần này ngươi đúng là có thể xây phòng cưới vợ rồi!" Thấy vậy mấy người khác cũng bắt đầu hâm mộ Ngô Chùy.
Trong thoáng chốc bầu không khí cực kỳ tốt.
Dẫn theo mọi người đến quán rượu ăn mừng một phen, sang ngày hôm sau thì lên đường quay về.
Tuy đã mua được ngọn núi có quặng mỏ nhưng muốn khai thác mỏ sắt này vẫn phải có sự đồng ý của quan phủ mới được, cho nên nàng còn phải quay về phủ thành làm một số thủ tục nhất định.
Từ khi đến Thẩm gia tuyên chỉ và được trùng phùng với Phùng lão, thái độ của Quý tri phủ với Thẩm gia hoàn toàn thay đổi, không còn bất kỳ khinh thường nào nữa, mà ngược lại ông ta còn có ý muốn lôi kéo, vì vậy khi Thẩm Bích Thấm đến xin giấy phép khai thác, ông ta không nói hai lời đã lập tức đồng ý ngay.
Nhận được kết quả này tất nhiên Thẩm Bích Thấm rất vui. Hơn ba năm phát triển âm thầm, cuối cùng Thẩm gia đã đạt đến trình độ này, rốt cuộc cũng có thể lớn mạnh khiến người ta không thể không nể nang.
"Quả nhiên là nhìn lầm.” Nhìn theo bóng lưng Thẩm Bích Thấm rời đi, Quý tri phủ thở dài một trận. Hôm đó được trùng phùng với Phùng lão, trong lúc hai người ôn chuyện tất nhiên cũng có nhắc đến Thẩm Bích Thấm, khi đó ông ta mới biết được Phùng lão đánh giá Thẩm Bích Thấm cực kỳ cao.
Ông ta hiểu rõ Phùng lão là người thế nào, nếu năm đó Ngụy Quốc công phủ không có trận biến đổi lớn kia, Phùng lão là thái sư, chỉ sợ đến bây giờ ông ấy đã vào hàng tướng, ngồi ở vị trí cao nhất rồi.
Vì vậy có thể được Phùng lão xem trọng như thế, chắc chắn năng lực của Thẩm Bích Thấm hoàn toàn không phải hư danh.
"Lão gia, nha đầu kia chỉ là tốt số, tìm được hôn phu là trạng nguyên mà thôi, đáng giá cho ngài thở dài như thế sao?”
Tri phủ phu nhân bất mãn nói: "Ta đã nói rồi, nha đầu Thẩm Bích Thấm này không phải thứ tốt lành gì, bây giờ thì ứng nghiệm rồi, đã được bao lâu mà nàng ta đã đính hôn rồi, quả nhiên là một nữ nhân dễ dàng thay đổi"
"Một phụ nhân như nàng thì biết cái gì!"
Nghe vậy Quý tri phủ lập tức nhíu mày không vui, phu nhân của ông ta trước nay luôn là một nữ tử dịu dàng, hữu lễ, sao vừa gặp Thẩm Bích Thấm đã trở nên cực đoan thế này?
Chỉ là nghĩ đến dạo gần đây chuyện Quý Tư Linh nhập cung khiến cảm xúc bà ta trở nên bất ổn nên Quý tri phủ thông cảm, cũng không truy cứu nữa.
"Ta làm sao không biết. Lão gia, cho dù Mộ Dung Húc là võ trạng nguyên thì thế nào? Chẳng qua chỉ là một chức quan võ, làm sao có thể đánh đồng với thân phận của Hiên Nhi nhà chúng ta?”
Tri phủ phu nhân khinh thường nói: "Quả nhiên là một ả nhà quê, cũng chỉ có thể xứng với một võ phu thô bỉ mà thôi." "Đủ rồi! Nàng xem chính mình đang nói cái gì!"
Thấy tri phủ phu nhân càng lúc càng quá đáng, Quý tri phủ không nhịn được phải trầm giọng trách mắng: "Ta nói cho nàng biết, Mộ Dung Húc này không phải người bình thường, hắn chính là con trai của Mộ Dung Hoa phủ Ngụy Quốc công trước đây, nếu bàn về thân phận, hắn còn cao quý hơn Dật Nhi, một phụ nhân như nàng không biết cái gì thì đừng ở đây nói bậy bạ."