Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 721 - Chương 722: Ghen Ghét

Chương 722: Ghen Ghét Chương 722: Ghen GhétChương 722: Ghen Ghét

"Mộ Dung Hoal Ngài nói là..."

Nghe vậy tri phủ phu nhân chợt chấn động, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên, một hồi lâu sau mới cắn răng lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Cho dù là đại công tử Ngụy Quốc công trước đây thì thế nào? Đó cũng là chuyện trước đây, bây giờ chẳng qua chỉ là một tên áo vải."

Nói đến đây tri phủ phu nhân trầm mặc rồi quay người rời đi.

Nghĩ đến nông nữ như Thẩm Bích Thấm lại may mắn như vậy, không gả cho Qúy Hiên Dật, thế mà còn có thể gả cho người tốt hơn. Bà ta lại nghĩ đến Quý Tư Linh, một suy nghĩ không cam lòng nổi lên, hai mắt đẫm lệ không kiềm chế được mà rơi xuống.

Dựa vào cái gì một nha đầu ti tiện xuất thân từ bùn đất có thể đạt được kết cục tốt như vậy mà Linh Nhi của bà ta quý giá như thế lại bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu đầy rẫy âm mưu trong tranh đoạt hoàng quyền, trong hoàng cung hung hiểm kia, nữ nhi của bà ta làm sao sống sót.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng tri phủ phu nhân không khỏi dâng lên lòng oán hận Thẩm Bích Thấm.

Tri phủ phu nhân nghĩ gì thì Thẩm Bích Thấm không biết, sau khi nàng lấy được giấy phép khai thác đã bắt đầu chuẩn bị và sắp xếp cho các hoạt động tỉnh luyện kim loại.

Từ quá trình khai thác quặng đến tinh luyện để ra được sắt là cả một quá trình phức tạp, cần rất nhiều nhân công làm việc. Cũng may khu mỏ quặng này của Thẩm Bích Thấm là hợp pháp nên việc chiêu mộ thợ mỏ cũng có thể tiến hành quang minh chính đại, cộng thêm thôn dân của thôn Phan Điền hầu hết đều làm nghề đào quặng mà sống nên quá trình khai thác và tinh luyện kim loại không có vấn đề gì quá lớn.

Vấn đề duy nhất chính là ở phương diện thủ vệ.

Ở Nam Minh, vấn đề trộm mỏ rất phổ biến, hơn nữa còn là những nhóm trộm có tổ chức và kỷ luật vô cùng chặt chẽ, hầu hết trong số những người này đều sinh tồn bên bờ vực nguy hiểm, vì kiếm phần cơm mà có thể không từ thủ đoạn nào, thậm chí còn dám động đến những quan viên nhỏ, đừng nói chỉ đến quặng mỏ tư nhân.

Vì vậy muốn bảo vệ tốt quặng mỏ của chính mình, bắt buộc nàng cũng phải có một đội hộ vệ mạnh mới được.

Sau cùng, Thẩm Bích Thấm để lại mười thanh niên trong số năm mươi người được chiêu mộ lần trước ở lại bảo vệ Thẩm gia, còn lại đêu đưa đến quặng mỏ, sau đó lại để Lưu Trường Phúc chọn ra ba mươi người phù hợp trong một trăm người làm công bắt đầu huấn luyện và gia nhập vào hàng ngũ gia đinh.

Đảo mắt đã đến trung tuần tháng bảy, việc khai thác mỏ và tinh luyện kim loại dần dần đi vào quỷ đạo, mà bởi vì Lâm Chấn sắp trở về, Thẩm gia phải bắt đầu xử lý chuyện hôn sự của hắn và Thẩm Bích Tuyết.

Theo dự tính Lâm Chấn và Mộ Dung Húc đều sẽ trở về vào tết trung thu, chẳng qua cũng chỉ còn lại một tháng để chuẩn bị.

"Trở về rồi, trở về rồi! Nhị lão gia trở về rồi!"

Thẩm Bích Thấm đang đi theo Thẩm Bích Tuyết mua những món đồ cần thiết cho thành thân, lúc này lại thấy một nhân viên trong cửa hàng đã vui vẻ chạy đến.

"Về rồi!" Nghe đến đây, hai nữ tử nhìn nhau, trên mặt họ vừa bất ngờ vừa vui mừng, họ cùng thốt lên: "Bây giờ người đang ở đâu?"

"Đã về đến Thẩm gia rồi ạ. Phu nhân bảo tiểu nhân chạy đi thông báo cho hai vị mau trở về." Nhân viên trong cửa hàng vui vẻ nói.

"Được rồi, chúng ta lập tức quay về." Lúc này hai người họ cũng không quan tâm chuyện mua sắm nữa mà nhanh chóng gọi Lưu Trường Phúc rồi đánh xe ngựa chạy về Thẩm gia.

"Không phải vẫn còn một tháng sau? Sao bây giờ đã trở về rồi?" Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Bích Tuyết kích động nắm chặt tay Thẩm Bích Thấm nói.

"Đúng rồi, sao muội có thể quên!" Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ rồi vỗ đầu mình một cái: "Có lẽ họ đã trở về bằng đường biển."

"Đúng vậy, chắc chắn là như vậy!" Nghe vậy Thẩm Bích Tuyết cũng giật mình nhớ ra và gật đầu theo, trên mặt nàng tràn đây vui vẻ, nói: "Thấm Nhi, một năm rồi, cuối cùng họ cũng quay về rồi, tỷ thật sự rất vuil"

"Muội cũng thết"
Bình Luận (0)
Comment