Chương 727: Nhị Tỷ Phu
Chương 727: Nhị Tỷ PhuChương 727: Nhị Tỷ Phu
Ngàn mẫu ruộng tốt, đồ cưới đỏ thắm dài mười dặm, thế này còn chưa tính là nở mày nở mặt thì như thế nào mới phải?
Thẩm Bích Tuyết cảm động không thôi, nàng ôm Thẩm Bích Thấm, cổ họng như có gì đó nghẹn lại. Nếu không có ngũ muội, cuộc đời của nàng tuyệt đối sẽ không viên mãn thế này, có muội muội thế này mới chính là sự may mắn nhất cuộc đời mình.
"Nhị tỷ, phụ thân mà nương muốn đưa đồ cưới thế này cho tỷ cũng có một phần muốn trợ giúp cho tỷ phu."
Thẩm Bích Thấm võ sau lưng Thẩm Bích Tuyết, chờ cho cảm xúc của nàng ổn định lại mới nói tiếp: "Tuy tỷ phu nhập vào hàn lâm nhưng gia cảnh hắn không có ai, kinh thành lại phôn hoa, cộng thêm người trong quan trường lõi đời, khắp nơi đều dùng đến tiền, đây chính là thời điểm tỷ và tỷ phu rất cần đến tiền, thân là nhà mẹ đẻ của tỷ, cũng chỉ có thể giúp tỷ thế này."
"Được, tỷ hiểu rồi, tỷ nhận lấy."
Từ trước đến nay Thẩm Bích Tuyết rất thông minh, nàng lập tức hiểu được Thẩm Bích Thấm muốn nói gì, nàng không từ chối nữa, hai mắt rưng rưng cảm động.
"Nhị tỷ hiểu được là tốt rồi. Tiền chỉ là vật ngoài thân, mất rồi cũng có thể kiếm lại, quan trọng nhất chính là tỷ và tỷ phu phải sống hạnh phúc, như vậy muội và phụ mẫu đều yên tâm."
Thấy Thẩm Bích Tuyết đã chịu nhận lấy, lúc này Thẩm Bích Thấm mới tự tay trang điểm cho tỷ tỷ mình, nhìn tiểu cô nương mình đã giúp đỡ bốn năm qua cuối cùng cũng xuất giá, trong lòng Thẩm Bích Thấm cảm thấy chua xót từng trận. Nàng trịnh trọng nói: "Nhi tỷ, nhất định tỷ phải tự chăm sóc tốt cho chính mình." "Ừm." Đôi mắt Thẩm Bích Tuyết đỏ hoe, nàng gật đầu.
"Đội đón dâu đã đến rồi. Đã chuẩn bị xong chưa?”
Lúc này Thẩm Lâm thị từ ngoài cửa đi vào, vành mắt bà ấy đã phiếm hồng, trên mặt rõ ràng không nỡ.
"Được rồi. Không tin nương nhìn thử xeml"
Thấy vậy Thẩm Bích Thấm nũng nịu ôm cánh tay Thẩm Lâm thị, nàng chỉ lên mặt Thẩm Bích Tuyết: "Có phải đẹp như tiên nữ không?"
"Ôi, đẹp! Thật sự rất đẹp!"
Nhìn thấy gương mặt đã trang điểm rất tỉ mỉ của Thẩm Bích Tuyết, Thẩm Lâm thị cũng sững sờ, sau đó bà ấy đã liên tục khen ngợi: "Đúng là không biết con còn có †ài năng này."
"Con còn biết nhiều thứ nữa." Thẩm Bích Thấm cũng không khiêm tốn nói.
"Ồ, con xem lại con, da mặt lại dày như vậy, chỉ sợ còn dày hơn cả bức tường."
Thẩm Bích Thấm đùa nghịch như vậy làm Thẩm Lâm thị không nhịn được mà cười lên, trong nháy mắt tâm trạng đã tốt hơn không ít.
"Ngũ muội, nhị tỷ phu đến rồi!"
Nhưng vào lúc này Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn đã chạy vào thông báo cho Thẩm Bích Thấm biết.
"Ngũ muội, muội... Muội cũng đừng làm khó Đôn Thanh!"
Thẩm Bích Tuyết biết sắp đến lúc tiến hành thúc trang(*) nhưng vừa nhớ đến cảnh ngộ của Thẩm Đại Võ trước đây, Thẩm Bích Tuyết không khỏi căng thẳng thay Lâm Chấn.
(*) Thúc trang: Một trong những nghỉ thức trong lễ cưới thời cổ đại. "Nhị tỷ yên tâm! Nhất định tiểu muội sẽ không khiến nhị tỷ phải lâm vào cảnh không gả đi được." Thẩm Bích Thấm cười rất gian xảo, sau đó đã kéo hai ca ca của mình ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng vui vẻ của ba người họ, Thẩm Bích Tuyết thật sự khóc không ra nước mắt, Đôn Thanh đáng thương làm sao bây giờ?
"Chào tiểu sư thúc!" Đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Chấn, ba huynh muội Thẩm Bích Thấm liếc nhìn nhau, sau đó đồng thanh chào một tiếng.
"Khụ!"
Vừa nghe thấy Lâm Chấn lập tức tỉnh táo lại, hắn duỗi tay phát từng bao lì xì đỏ, mặt mày cũng ửng đỏ, khó xử nói: "Các ngươi gọi sai rồi."
"Ha, đúng đúng đúng."
Ba huynh muội vừa cười hì hì vừa nhận lấy lì xì đỏ, cả ba chào lại một lần nữa: "Chào nhị tỷ phu."
"Ừm. Vậy bây giờ có thể để Tuyết Nhi đi ra chưa?" Mặc dù biết trước Thẩm Bích Thấm sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy nhưng Lâm Chấn vẫn ôm tâm lý ăn may, hỏi một câu.
"Còn chưa được đâu."