Chương 728: Làm Khó Dễ
Chương 728: Làm Khó DễChương 728: Làm Khó Dễ
Thẩm Bích Thấm chớp mắt, mỉm cười vô cùng thâm ý, sau đó bảo Lưu Trường Phúc ôm một vò rượu đến: "Muội ra một câu hỏi, chỉ cần nhị tỷ phu và nhị tỷ đều trả lời cùng một đáp án, xem như huynh đã bước qua cửa ải, nếu không phải bị phạt rượu."
"Vậy... Phải nhờ ngũ muội muội giơ cao đánh khẽ!"
Vừa nghe đến đây trên trán Lâm Chấn đã đổ đầy mồ hôi, theo hiểu biết của hắn về Thẩm Bích Thấm, những câu hỏi kia chắc chắn đều thuộc dạng đáng sợ cả.
"Nhị tỷ phu yên tâm! Muội chỉ muốn kiểm tra mức độ quan tâm của nhị tỷ phu dành cho nhị tỷ mà thôi!" Thẩm Bích Thấm khoát tay, ra vẻ vô cùng vô hại, sau đó nàng cầm một tờ giấy đưa cho Thẩm Trí Viễn. "Nhị tỷ phu phải lắng nghe cho kĩ!"
Thẩm Trí Viên mở tờ giấy ra nhìn, sau đó hắn vừa buồn cười vừa hỏi: "Tỷ phu và nhị tỷ của ta gặp nhau lân đầu tiên ở đâu, khi nào?"
"Đương nhiên ta nhớ rất kỹ. Tại thôn Khoa Sơn, Kiến Lạc năm ba mươi ba, mùng hai tết." Lâm Chấn trả lời rất nhanh chóng.
"Ừm, chúng ta xem đáp án của tân nương tử."
Thẩm Bích Thấm lấy đáp án của Thẩm Bích Tuyết: "Thôn Khoa Sơn, Kiến Lạc năm ba mươi ba, mùng hai tết. Chúc mừng nhị tỷ phu, đã chính xác... Một câu hỏi. Còn một câu hỏi nữa, mong tỷ phu cố gắng."
"Hả?" Nghe vậy Lâm Chấn còn chưa kịp vui mừng đã trợn tròn mắt, vòng thứ hai này đúng là có hai câu hỏi sao?
"Nào, câu thứ hai để tứ ca đến hỏi." Thẩm Bích Thấm đưa tờ giấy cho Thẩm Kỳ Viễn.
"Được rồi."
Thẩm Kỳ Viễn vô cùng phấn khởi nhận tờ giấy. Sau khi nhìn nội dung bên trong tờ giấy, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ ranh mãnh: "Khụ! Lần đầu tiên nhị tỷ và nhị tỷ phu nắm tay nhau là khi nào? Nắm tay nào?"
"Ha ha ha..."
Nghe thấy câu hỏi này, các thôn dân vây xem đều cười ha ha, họ nhao nhao nói: "Đúng vậy, bọn ta cũng muốn biết. Trạng nguyên lang, tuyệt đối không được trả lời sai, nếu không nàng dâu cũng không có rồi."
"Chuyện này..."
Dù Lâm Chấn rất bình tĩnh nhưng lúc này mặt hắn cũng đã đỏ bừng, hẳn nhìn Thẩm Bích Thấm bằng vẻ mặt cầu xin, nói: "Lúc... Tết nguyên tiêu Kiến Lạc năm ba mươi ba, nắm tay phải."
"A..." Vừa nghe hẳn trả lời, tất cả mọi người lại xôn xao thêm một lần nữa, tiếng nói chế nhạo kéo dài không dứt.
"Không tệ! Mùng hai quen nhau, mười lăm đã nắm tay, nhị tỷ phu rất tài giỏi!" Thẩm Bích Thấm cũng trêu ghẹo hắn nói.
"Ha ha ha... Ôi, đúng là đùa chết người ta...
Nghe vậy mọi người lại bật cười một trận nữa, mỗi người đều vừa cười vừa ôm bụng. Thẩm gia ngũ cô nương đúng là một người tài, họ chưa bao giờ thấy được thúc trang thú vị thế này.
Mà Lâm Chấn đã đổ đầy mồ hôi khắp mặt, giờ phút này hắn đã hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng năm đó của Thẩm Đại Võ, thật sự quá đau khổ.
Về phần Thẩm Bích Tuyết, nàng cũng bị giày vò vì chờ đợi, vừa đau lòng vừa lo lắng, chỉ ước gì có thể ra ngoài gặp Lâm Chấn ngay, giờ phút này nàng xem như đã cảm nhận được tâm trạng ngày đó của Thẩm Bích Ngọc rồi!
"Nào, bây giờ chúng ta xem câu trả lời của tân nương, xem thử có giống nhau không."
Thẩm Bích Thấm khoát tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, sau đó mở tờ giấy ra, nói: "Tết nguyên tiêu Kiến Lạc năm ba mươi ba. Ừm, phần đầu xem như giống nhau nhưng phần sau, nắm tay lại chính là... Tay trái?"
"A? Không giống nhau, không giống nhau rồi, phạt rượu, phạt rượu!" Nghe vậy mọi người lập tức kích động hô lên.
"A"
Nghe vậy Lâm Chấn cũng trợn tròn hai mắt, hẳn nhớ rõ đã nắm tay phải mà. Chờ đãi! Vừa rồi câu hỏi kia hình như không đúng! Vừa nghĩ đến đây Lâm Chấn vội vàng giải thích: "Chờ một lát! Vừa rồi câu hỏi này đã hỏi không rõ ràng, ta nắm tay phải của Tuyết Nhi, Tuyết Nhi nằm... Tay trái của ta."
"Ôi, muội mặc kệ, muội hỏi chính là nắm tay nào nhưng hai người trả lời không cẩn thận."
Thẩm Bích Thấm cười rất gian xảo, nàng bác bỏ lời giải thích của Lâm Chấn, nhìn về phía Lưu Trường Phúc nói: "Nào nào nào, phạt rượu. Rót đầy! Rót đầy vào!"
"Cái này... Ngũ muội muội rõ ràng không nói đạo lý." Lâm Chấn cảm thấy thiệt thòi nói.