Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 745 - Chương 746: Gặp Cướp Biển

Chương 746: Gặp Cướp Biển Chương 746: Gặp Cướp BiểnChương 746: Gặp Cướp Biển

"Tuy trên thuyên chúng ta không có hàng hóa gì nhưng tốc độ của thuyên buồm cổ kia nhanh hơn chúng ta, chỉ sợ không tránh được." Lưu Trường Phúc cau mày, cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng."

"Tránh không được."

Nhìn chiếc thuyền buồm cổ càng lúc càng đến gần, trong lòng Thẩm Bích Thấm dâng lên một nỗi bất an, vô cùng phiền lòng, nàng không có ống nhòm cũng không biết trên thuyền kia là người nào, nếu đó là hải tặc thì vô cùng phiền phức: "Trường Phúc, ngươi chuẩn bị sẵn cờ trắng, nếu đối phương là hải tặc thì bảo mọi người không cần làm bất cứ hành động kháng cự nào, lập tức đầu hàng là được."

"Cô nương, bên này của chúng ta có súng đạn, có lẽ còn có thể...” Nghe vậy, mấy hộ vệ đứng gần lập tức lên tiếng phản bác, họ không muốn đầu hàng, họ vốn là binh lính, đương nhiên không muốn làm một kẻ đầu hàng kém cỏi như vậy.

"Những chiếc thuyền này là tâm huyết của Thẩm Ký, đương nhiên chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết, chẳng qua trước tiên cứ bày ra dáng vẻ yếu thế cho đối phương nhìn thấy, như vậy mới có cơ hội tấn công bất ngờ, làm kẻ thù bị thương nặng.

Trong mắt Thẩm Bích Thấm lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Mọi người chuẩn bị tất cả súng đạn ra và ẩn nấp vào chỗ kín, đợi lát nữa nếu chúng ta đầu hàng những kẻ kia chắc chắn sẽ lên thuyền, các ngươi hãy nhìn thấy cờ trắng trong tay ta ra hiệu thì lập tức đánh, chỉ có như vậy mới mong có cơ hội chuyển bại thành thắng."

Kể cầm đầu vừa chết, bên kia thuyền chắc chắn sẽ loạn, như vậy họ mới có cơ hội phản công. "Không sail Kế này của cô nương vô cùng tuyệt, nếu không làm vậy đối phương chỉ cần nả một pháo, chúng ta sẽ tan thành mây khói ngay lập tức." Lưu Trường Phúc nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên, hắn gật đầu đồng ý.

"Cô nương, tiểu nhân đã thấy rõ, đó là giặc Oa, tất cả đều là giặc Oa, đúng là một chiếc thuyền hải tặc." Nhưng vào lúc này một thuyền viên sợ hãi nói với Thẩm Bích Thấm.

Những người khác vừa nghe nói đến đây, cho dù là thuyền viên hay thuyền trưởng đều nhao nhao chạy đến cạnh Thẩm Bích Thấm, họ hoảng loạn chờ nàng quyết định.

"Tất cả nghe cho kĩ, một lát nữa khi hải tặc bước lên thuyền, không ai được phép phản kháng! Đã hiểu rõ chưa?" Thẩm Bích Thấm lớn tiếng nói với mọi người: "Tin tưởng ta! Nhất định ta sẽ bảo vệ mọi người, để mọi người có thể bình an trở về."

"Rõ! Đã rõ rồi!" Tuy tất cả mọi người đều trong cơn hoảng sợ, mặt mũi đều trắng bệch nhưng lúc này họ chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Thẩm Bích Thấm.

"Được. Thuyền giặc sắp đến rồi, tất cả các hộ vệ đều theo kế hoạch ẩn núp đi!"

Thẩm Bích Thấm dặn dò các hộ vệ một tiếng, sau đó bảo thuyền trưởng cũng dặn dò các thuyền viên như vậy.

Lúc này hai thuyền chỉ cách nhau hơn hơn trăm bước, mọi người trên thuyền đã làm tốt công tác mai phục, đối phương hùng hổ, tràn ngập uy hiếp đến ngay trước mặt họ.

"Thuyền phía trước, lập tức dừng lại cho lão tử! Nếu không đừng trách bọn ta nã pháo."

"Cẩu tặc đáng chết này!"

Nghe tiếng nói truyên từ tàu đối diện đến là giọng nói của Nam Minh, Lưu Trường Phúc không nhịn được trâm giọng khẽ măng một tiếng, rất đương nhiên đối phương chính là người Nam Minh đã gia nhập vào đám giặc Oa.

"Giơ cờ trắng, không được phản kháng, bảo họ dừng thuyền!"

Thẩm Bích Thấm thu bớt vẻ sắc bén ở ánh mắt, nàng trầm giọng ra lệnh cho các thuyền viên, cùng lúc đó đã nhìn về phía thuyền trưởng: "Thuyền trưởng luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, chờ mệnh lệnh của ta phải lập tức lái thuyền đi, cắt ngang sự trợ giúp của đối phương.

Dùng đến mưu kế này, nếu thành công xem như họ đã thoát được một kiếp nhưng chỉ sợ có điều gì bất trắc, nếu xảy ra điều ngoài ý muốn thì đấu với nhau một trận có khi còn có cơ hội chạy thoát.

"Vâng." Tuy truyền trưởng kia cũng rất sợ hãi trong lòng nhưng hắn là người can đảm, vỗ lồng ngực mình, lớn tiếng vâng lời.

Lúc này thuyền hải tặc chỉ cách thuyền chở hàng của họ khoảng mười bước, Thẩm Bích Thấm và Lưu Trường Phúc nhìn nhau, đồng thời cũng giơ cờ trắng. Còn về Lý Ngôn Sanh và Trần Chấn Long, hai người họ đều không biết võ nên Thẩm Bích Thấm đã để họ trốn vào buồng nhỏ trên tàu.
Bình Luận (0)
Comment