Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 752 - Chương 753: Quên Đi

Chương 753: Quên Đi Chương 753: Quên ĐiChương 753: Quên Đi

Tống Đào ngẫm nghĩ rồi đồng ý nói: "Đi trạm dịch đường thủy từ phủ Chương Châu đến phủ Phúc Châu chỉ mất khoảng mười ngày, trái lại không tính là lâu, vậy cứ làm

Mục tiêu là một chiếc thuyền buôm cổ vi phạm lệnh cấm lớn như vậy, cho dù Thẩm Bích Thấm có bến cảng của riêng mình đi chăng nữa cũng không thể nghênh ngang mà thả neo ở đó, huống hồ chiếc thuyền này còn có lai lịch khá mẫn cảm, nếu không cẩn thận có thể sẽ rước họa vào thân.

"Cô nương yên tâm, tiểu nhân phát hiện có một vịnh nước ở gần bến cảng, nằm giữa khe núi, có thể tránh được sóng gió, rất thích hợp để tàu thuyền thả neo."

Vì đã quyết định gia nhập vào đoàn đội của Thẩm Bích Thấm, tất nhiên hắn ta phải thể hiện thành ý, Chung Tương là người thông minh, hẳn ta lập tức hiểu ý Trân Chấn Long nên đã chủ động bước lên nói.

"Được, nếu đã như vậy, đành phải làm phiền tiên sinh xử lý chuyện thả neo của chiếc thuyền buồm cổ này rồi."

Thẩm Bích Thấm hài lòng, gật đầu với Chung Tương, sau đó nàng lại nói: "Chờ đến Nguyệt Cảng, hạ tất cả hàng hóa trên thuyền xuống, ta sẽ đi chung với tiên sinh."

"Vâng."

Nghe vậy Chung Tương gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi đắng chát.

Hắn ta biết sở dĩ Thẩm Bích Thấm đi theo chính là để giám thị hắn ta, chẳng qua cách làm của Thẩm Bích Thấm không sai, bởi vì tâm trí hiện tại của hắn ta cũng không được kiên định, nếu có cơ hội chắc chắn hẳn ta sẽ đào tẩu ngay. Dù sao Thẩm Bích Thấm cũng chưa biết rõ về hẳn ta, càng chưa hoàn toàn tín nhiệm năng lực làm việc của hắn ta. Chỉ là bây giờ Thẩm Bích Thấm đã quyết định đi chung, Chung Tương cũng không có cơ hội đào tẩu, từ những hộ vệ bên cạnh Thẩm Bích Thấm, có thể thấy được những người này đều có võ nghệ cao cường.

"Trường Phúc, cầm bốn ngàn lượng bạc ra, ta muốn thưởng cho các thuyền viên." Phân phó Lưu Trường Phúc, Thẩm Bích Thấm dẫn theo một số người đi ra ngoài.

Nghe vậy tất cả mọi người đều sững sờ sau đó đều nhìn Thẩm Bích Thấm bằng ánh mắt đầy bội phục. Cô nương quả nhiên ra tay rất hào phóng mà chu toàn, có thể thấy thủ đoạn của cô nương cũng không thua kém nam tử.

"Cô nương, ở đây đã xử lý xong." Thấy Thẩm Bích Thấm đi ra, thuyền viên phụ trách quét dọn chiến trường và các hộ vệ khác đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài.

"Các vị khổ cực rồi. Lần này có thể thành công, đoạt được thuyền giặc đều nhờ vào công lao của mọi người, vì vậy ta quyết định thưởng cho các huynh đệ."

Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói với mọi người: "Mỗi thuyền trưởng được thưởng một trăm lượng, mỗi thuyền viên năm mươi lượng, ngoài ra những người bị thương nặng sẽ được ba mươi lượng tiền thuốc men trợ cấp, bị thương nhẹ được trợ cấp thêm mười lượng."

Lời này vừa dứt, tất cả đều xôn xao, tùy tiện thưởng thế này cũng tốn mấy ngàn lượng, quả thực vô cùng hào phóng!

"Đa tạ tiểu thư!" Một thuyền trưởng vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng tạ ơn.

"Đa tạ tiểu thư!"

Những người khác nghe vậy cũng lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói cảm tạ theo, mà mấy người bị thương thì kích động vô cùng, chưa bao giờ họ thấy bị thương lại là chuyện tốt thế này.

"Được rồi, mọi người đều đứng lên đi, cứ theo trình tự mà đi lĩnh bạc. Chẳng qua ta rất hy vọng chư vị hãy mau chóng quên đi chuyện đáng sợ hôm nay."

Thẩm Bích Thấm mỉm cười nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt lại khiến người ta cảm thấy giống như rớt vào hầm băng: "Dù sao. vẫn còn những kỷ niệm vui vẻ đáng trân trọng khác, không phải sao?"

"Ha ha, cô nương nói đùa, chúng ta có thể đi đường bình an, xuôi một đường đến phủ Chương Châu, không có sóng gió gì, cũng không có điều gì xấu để nhớ cả."

Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời, các thuyền viên đều chìm vào im lặng nhưng chỉ trong chốc lát một thuyền viên trong đó đã nở nụ cười rạng rỡ, tỏ thái độ nói.

"Không sail Chúng ta chỉ ngủ mấy ngày đã đến phủ Chương Châu, làm gì có chuyện không tốt nào đáng nhớ đâu." "Đúng vậy, đúng vậy!"
Bình Luận (0)
Comment