Chương 76: Trả Ơn
Chương 76: Trả ƠnChương 76: Trả Ơn
Nàng hầm canh ở đó và quay lại bắt đầu đan bao tay, một người đan một trăm đôi bao tay không phải số lượng nhỏ nên nàng phải tranh thủ từng giây một.
Còn về phần bồi dầu lên kim đan, sau khi bôi dầu trẩu lên cũng phải đợi đến ba ngày sau mới có thể sử dụng nên nàng chỉ có thể chờ đợi mấy ngày nữa Thẩm Thủ Nghĩa rảnh rỗi mới bảo ông ấy hỗ trợ mà gọt giúp một bộ.
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đang đan bao tay, Thẩm Kỳ Viễn cũng không lại gần quấy rầy, hắn đi thẳng ra ngoài, cầm nhánh cây lên tiếp tục luyện chữ, bởi vì bây giờ trong tay đã có bao tay nên hắn luyện chữ càng chăm chỉ hơn.
Chờ đến hơn bốn giờ chiều, Thẩm Bích Thấm cắt tim heo cho vào vại gốm, cho thêm một ít nước rồi tiếp tục hầm. Đến chạng vạng, nồi canh xương cũng đã được hầm xong, mùi thơm từ trong vại bay ra ngoài khiến cả gian phòng đều ngập mùi thơm.
"Tứ muội, thơm quá!" Thẩm Kỳ Viễn đứng ở bên ngoài cũng ngửi thấy mùi thơm, hắn ném nhánh cây đi và lập tức chạy vào trong, trên mặt hiện đây vẻ mong đợi đứng cạnh vại gốm.
Thẩm Bích Thấm mở nắp vại gốm ra, bên trong nước canh hầm đã chuyển thành màu trắng sữa, phía trên còn có một lớp váng mỡ rất mỏng, mùi thơm của thịt vô cùng mê người, Thẩm Bích Thấm đã rất lâu rồi không được ăn thịt cũng thèm đến mức suýt nữa đã rơi nước miếng.
Thẩm Bích Thấm cho vào vại canh thêm một ít muối, dùng thìa múc một muỗng lên nếm thử, hương vị ngon đến mức Thẩm Bích Thấm cảm động sắp rơi nước mắt. "Tam ca, huynh mau nếm thử đi!" Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa múc một muỗng đút cho Thẩm Kỳ Viễn.
"Ừm, ngon, ngon!" Sau khi đã nuốt canh xuống, Thẩm Kỳ Viễn liếm cánh môi mình, hai mắt hắn sáng lên nhìn Thẩm Bích Thấm.
"Đó là đương nhiên! Chờ phụ thân và nương trở về là có thể ăn rồi, muội cũng lấy một ít đưa sang cho bà Triệu, huynh có muốn đi cùng không?”
Thẩm Bích Thấm dùng ống trúc đựng vào một nửa canh và tim heo, sau đó mới cho vào vại gốm một ít nước nữa, lại cắt một nửa số thịt nạc cho vào trong vại.
Bà Triệu mà Thẩm Bích Thấm nói chính là nương của Thẩm Đại Vũ, Thẩm Triệu thị.
Nàng đã nghe Thẩm Trí Viễn nói điều kiện trong nhà Thẩm Đại Vũ rất khó khăn, công thêm sức khỏe của Thẩm Triệu thị vận một mực không được tốt nên Thẩm Bích Thấm mới nghĩ đến đưa một ít nước canh sang chỗ bà ấy.
"Cùng đi đi!" Thẩm Kỳ Viễn không do dự gật đầu.
"Tam ca, muội cũng muốn đưa thêm hai cái bánh bao cho bà Triệu và Đại Vũ thúc, nhưng muội chỉ mua có sáu cái bánh bao."
"Vậy để bốn cái lại cho phụ thân, nương, đại tý và nhị ca, phụ thân và nương có hỏi thì nói chúng ta nói đã ăn trên trấn rồi, được không?”
Vốn dĩ Thẩm Bích Thấm cũng nghĩ như vậy, nàng chỉ lo lắng Thẩm Kỳ Viễn không đồng ý nhưng không ngờ Thẩm Kỳ Viễn còn mở miệng nói trước nàng.
"Được, vậy nghe theo huynh." Nghe Thẩm Kỳ Viễn nói Thẩm Bích Thấm rất vui mừng, quả nhiên Thẩm Kỳ Viễn không khiến nàng thất vọng. Nhà của Thẩm Đại Vũ ở ngay gần đó, chỉ đi bộ mấy bước là đến.
Nhìn ngôi nhà lá cũ nát, Thẩm Bích Thấm âm thầm cảm thán, thật ra điều kiện của nhà Thẩm Đại Vũ còn kém hơn nhà họ, xung quanh sân nhà dùng hàng rào gỗ thấp làm thành, trên hàng rào tạo một lỗ hổng, dùng cái chốt chụp lấy xem như cửa sân.
"Có người không ạ?”
Mở chốt, đẩy cửa bước vào sân, Thẩm Bích Thấm lễ phép gõ lên cửa nhà.
"Ai vậy? Chờ một lát!"
"Két!"
Một lát sau mới có một giọng nói yếu ớt truyền ra ngoài, tiếp theo đó cửa cũng được đẩy ra.
Người mở cửa là một bà cụ gầy yếu khoảng sáu mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến, môi tái nhợt, đầu tóc bạc trắng búi lại thành một búi đơn giản, trên người mặc bộ quần áo bằng sợi gai thô mong manh đầy miếng vá.
Vị này có lẽ chính là nương của Thẩm Đại Vũ, Thẩm Triệu thị.
"Cháu chào bà Triệu!" Thấy người ra mở cửa, Thẩm Bích Thấm bà Thẩm Kỳ Viễn đều lễ phép chào hỏi.
"Là tam lang nhà Thẩm Thủ Nghĩa à, mau vào trong! Cháu chính là tứ nha đầu?"