Chương 77: Ăn Trộm
Chương 77: Ăn TrộmChương 77: Ăn Trộm
Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn là hai anh em sinh đôi nên Thẩm Triệu thị chỉ cần vừa nhìn là đoán ra được, bà ấy nhiệt tình bảo hai người vào trong nhà.
Trong nhà được bày biện rất đơn sơ, cộng thêm hiện nay đang là mùa mưa dầm nên bên trong ngôi nhà ẩm thấp tản ra một mùi nấm mốc rất nặng.
"Đúng vậy ạ, bà Triệu. Thẩm Bích Thấm lễ phép trả lời.
"Thật là một nha đầu xinh đẹp!" Thẩm Triệu thị nhìn Thẩm Bích Thấm khen ngợi, thế nhưng chỉ vừa nói được hai câu thì đột nhiên bà ấy cảm thấy choáng váng, muốn ngã xuống bên cạnh.
"Bà Triệu, bà làm sao vậy?" Cũng may Thẩm Bích Thấm nhanh tay lẹ mắt đã đỡ được bà ấy nhưng cũng từ đó mới phát hiện bà cụ gầy vô cùng, cả người yếu ớt như không còn chút sức lực nào.
"Cảm ơn cháu, bà chỉ cảm thấy choáng váng, là bệnh cũ mà thôi. Ngược lại là các cháu, các cháu đến đây có chuyện gì không?" Sau khi được đỡ ngồi trên ghế, Thẩm Triệu thị mới áy náy nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi.
"Là thế này ạ. Hôm nay cháu đi chợ mua một ít thứ về làm thức ăn nên muốn đưa đến chỗ bà một ít." Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời, nàng quay sang bảo Thẩm Kỳ Viễn đặt ống trúc lên bàn.
"Đây là bánh bao và thịt? Không được, không được! Sao các cháu có thể mua mấy thứ đắt thế này? Nhanh chóng giữ lại cho mình ăn đi!"
Nhìn thấy bánh bao màu trắng và canh thịt, hơn nữa số lượng còn không ít thì Thẩm Triệu thị đã vội vàng từ chối, trong lòng lại có chút trách móc Thẩm Bích Thấm thật sự không biết cách sống.
"Bà Triệu, điều kiện nhà cháu thế nào, bà cũng biết rồi đó, phụ thân và nương của cháu khổ cực như vậy nhưng chưa bao giờ được nếm thử món ngon. Số tiền này là do chính cháu kiếm được nên cháu muốn mua một ít gì đó về bồi bổ cho họ chứ không phải tiêu tiền bậy bạ."
Nhìn sắc mặt Thẩm Triệu thị, Thẩm Bích Thấm cũng biết được suy nghĩ của Thẩm Triệu thị, nàng tiếp tục giải thích: "Ngày mùa gần đây, may mắn nhờ có Đại Vũ thúc giúp đỡ nhà cháu nên thứ này cũng không phải là nhiều gì, bà nhất định phải nhận lấy, nếu không nhà chúng cháu cũng không dám để Đại Vũ thúc tiếp tục phụ giúp nữa."
"Đứa nhỏ này! Được được! Bà Triệu nhận là được rồi. Thật là đứa nhỏ ngoan!" Vì Thẩm Bích Thấm đã nói như vậy nên Thẩm Triệu thị không tiếp tục từ chối nữa, bà ấy nhận lấy mà vành mắt đã đỏ hoe.
"Bánh bao này là cháu đã mua từ buổi sáng nên bà nhớ hâm nóng lại mới ăn! Chúng cháu trở về đây ạ" Đưa đồ xong Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn lại chào tạm biệt ra về.
Quay lại nhìn Thẩm Triệu thị đứng ở cửa nhìn họ rời đi, trong lòng Thẩm Bích Thấm tràn đầy lo lắng. Sức khỏe của Thẩm Triệu thị vô cùng kém, lại không được chăm sóc tốt, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ Sợ rằng...
Ôi, tuy cảm thấy Thẩm Triệu thị rất đáng thương nhưng nhìn lại hoàn cảnh trong nhà mình, nàng cũng cảm thấy bất lực, hiện tại còn không lo được cho mình, thật sự chỉ có lòng mà không đủ sức.
"Sao cửa lại bị mở ra, hôm nay phụ thân về sớm như vậy sao?" Đi đến trước cửa nhà, nhìn thấy cửa sân và cửa nhà đều đã bị mở ra, Thẩm Bích Thấm cảm thấy nghỉ ngờ.
"Nương, bánh bao này thật sự ngon quát"
"Con nha đầu đáng chết kia dám vụng trộm lấy tiền mua đồ, để xem lão nương làm sao trừng trị nó."
"Nương, lẽ ra phải dạy dỗ nha đầu chết tiệt kia từ sớm, nhiều đồ thế này, đã tiêu biết bao nhiêu tiền rồi!"
"Nha đầu chết tiệt kia, lão nương sẽ không tha cho nó, cầm đồ lên, cả nồi canh hầm này nữa, vừa khéo cho đại lang và Thủ Lễ bồi bổ sức khỏe."
Hai người vừa bước vào vườn đã nghe thấy một tràng tiếng nói truyền ram Thẩm Bích Thấm thầm kêu một tiếng không hay, lập tức xông vào phòng.
Đi vào gian phòng, đập vào mắt nàng là Thẩm lão thái và Thẩm Lý thị đang như hai con quỷ đói gặm lấy bánh bao, trên tay Thẩm Lý thị còn cầm cái sọt sáng nay nàng mới vừa mua, thịt treo trên vách tường và vại gốm hâm canh cũng không thấy đâu, hiển nhiên đã bị cho vào sọt kia.