Chương 766: Thiếu Phu Nhân
Chương 766: Thiếu Phu NhânChương 766: Thiếu Phu Nhân
Quả nhiên nàng vẫn đánh giá thấp Diêm Tùng, xem ra vị thủ phụ này quả thực là một con cáo già, làm việc cực kỳ cẩn thận, ngay từ ban đầu ông ta chưa dám khinh thường năng lực của Mộ Dung Húc, nếu Mộ Dung Húc tiếp tục ngoan cố, tiếp tục phản kháng mà không khuất phục trước Diêm Tùng, không có gì bất ngờ xảy ra thì cả cuộc đời này của Mộ Dung Húc đừng mong làm nên trò trống gì dưới sự đè ép của Diêm Tùng.
"Bên kia đã rơi tuyết rồi, không biết y phục mùa đông mình làm cho huynh ấy đã đến nơi chưa? A Húc, ta rất nhớ huynh!"
Nhìn phong thư trong tay mình, Thẩm Bích Thấm thấp giọng nỉ non, sau đó trong mắt nàng như lóe lên vẻ kiên định: "Sang năm, nếu có cơ hội nhất định ta sẽ đi gặp huynh!" Tuyết trắng bao trùm khắp toàn bộ Kế Môn, cho dù ban ngày có ánh mặt trời chiếu xuống thì băng tuyết kia vẫn bất động ở đó mà không thấy bất kỳ dấu hiệu tan chảy nào, băng tuyết dưới ánh mặt trời như thế chiếc xạ ra vài điểm sáng óng ánh.
Mộ Dung Húc mặc y phục bình thường, lúc này hắn đang dẫn theo năm Long Ẩn Vệ chậm rãi tiến lên trong gió tuyết lớn, vừa quan sát tình hình bốn phía vừa dùng bút than ghi chép vào quyển sổ, mấy người đi cạnh hắn cũng làm như thế.
"May mà có thiếu phu nhân đưa bút than này đến, nếu không trong thời tiết thế này mực nước sẽ đóng băng lại ngay lập tức, căn bản không thể dùng được." Long Tứ vừa quan sát địa hình ghi chép lại vừa tán thưởng."
"Đúng vậy, còn có bao tay này nữa, thật sự dùng rất tốt! Nếu năm đó cũng có thứ này thì chúng ta cũng không cân giấu tay vào đũng quân vì lạnh rồi." Long Thất cũng tiếp lời.
Binh lính nói chuyện đều rất cẩu thả, hoàn toàn không cố ky bất cứ điều gì.
"Còn có y phục mùa đông nữa, nếu không nhờ thiếu phu nhân, thật sự không biết phải chịu đựng thế nào đây.
Long Ngũ vừa nói vừa nhìn Mộ Dung Húc bằng ánh mắt cảm kích: "Cũng nhờ có thiếu chủ không quên chúng ta, còn để thiếu phu nhân chuẩn bị cho chúng ta."
"Ngươi đúng là đang nói nhảm, thiếu chủ xem chúng ta như huynh đệ, làm sao có thể quên chúng ta?" Long Nhị tức giận đá Long Nhất nhưng vì tuyết quá dày nên cái đá đó đã đáp lên một đống tuyết.
"Mẹ nó, ngươi đủ rồi nha! Ngươi còn tiếp tục nữa lão tử sẽ tức giận." Bị tuyết văng trúng mặt, Long Ngũ bị lạnh, không nhịn được mà run cả người. "Được rồi, các ngươi có thể yên tĩnh một lúc không? Đừng tưởng rằng có Bạch Quỳnh tướng quân canh gác cho là không biết sợ hãi."
Nhìn mấy người đùa vui vẻ như vậy, Long Nhất xụ mặt, không vui trách móc, nói: "Bây giờ chúng ta đang thâm nhập vào biên cảnh của giặc, nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ khó mà lường."
"Ồ, ta sai rồi!" Long Nhất chính là lão đại của Long Ẩn Vệ, hắn vừa dứt lời thì mấy người còn lại lập tức ngoan ngoãn trở lại.
"Thiếu chủ, thuộc hạ thấy sắc trời đã bắt đầu âm u rồi, chỉ sợ lại có một trận gió tuyết lớn nữa, chúng ta tìm một nơi tránh tuyết trước?
Lúc này mọi người cũng nhìn sắc trời, vừa rồi mặt trời vẫn còn chói chang nhưng bây giờ đã trở nên u ám.
"Ừm." Mộ Dung Húc cũng nhìn lên trời, hẳn gật đầu, sau đó dẫn theo mọi người đi tìm một sơn động tránh tuyết, tiện thể ăn bổ sung cho sức khỏe.
Họ dùng ấm nước mình mang theo đựng tuyết vào rồi nấu thành nước, mọi người bắt đầu ăn lương khô. Mộ Dung Húc cũng ngồi trên mặt đất, hắn vừa ăn vừa lấy binh thư ra xem.
"Thiếu chủ, lão cẩu tử Diêm Tùng này căn bản không cho ngài cơ hội xuất chiến, vì sao ngài còn muốn làm đến bước này?"
Nhìn dáng vẻ này của Mộ Dung Húc, lại nhìn đến lương khô cứng ngắc trong tay mình, Long Ngũ không nhịn được, mặt mày đầy vẻ khó hiểu hỏi: "Nếu ngài báo cáo chuyện này lên hoàng thượng, chắc chắn hoàng thượng sẽ làm chủ cho ngài, cũng không cần phải chịu khổ thế này.
Một tháng sau khi đến Kế Môn này, biết được mình không được điều động, Mộ Dung Húc cũng không tiếp tục cố gắng để có cơ hội xuất chiến mà hắn vô cùng yên lặng.