Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 766 - Chương 767: Địa Ngục Nhân Gian

Chương 767: Địa Ngục Nhân Gian Chương 767: Địa Ngục Nhân GianChương 767: Địa Ngục Nhân Gian

Mộ Dung Húc bắt đầu dẫn theo Long Ẩn Vệ nghiên cứu địa hình sông núi dọc theo biên cảnh, hơn nữa còn ghi chép lại vô cùng tỉ mỉ, lúc này đã tiến vào biên giới của Thát Đát.

Còn về phần thực vật, bình thường cứ cách một thời gian sẽ do Hải Đông Thanh đưa đến, đương nhiên những vật này đều được Long Lục chuẩn bị trước đặt ở quân doanh, đồng thời hắn còn dịch dung thay thế Mộ Dung Húc ở lại quân doanh.

"Ta chỉ không muốn nhìn thấy bách tính chịu khổ nên muốn tốn chút sức mọn mà thôi."

Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Mộ Dung Húc ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Có bản đồ này, chúng ta có thể nghĩ ra nhiều cách đối phó hoàn thiện hơn, cũng có thể phòng ngự và bắt được tặc xâm lấn."

Nhắc đến chuyện này, trong mắt Mộ Dung Húc cũng lộ ra vẻ không đành lòng. Trước kia hắn sống ở phủ Chương Châu xem như yên ổn, từ sau khi đến nơi này hắn mới biết cái gì mới gọi là địa ngục nhân gian.

Nghĩ đến đây, khóe môi Mộ Dung Húc như hiện lên nụ cười trào phúng, dân chúng phải chịu đựng đau khổ to lớn như vậy nhưng những kẻ được gọi là quan phụ mẫu vẫn còn lòng dạ lục đục với nhau, hoàn toàn không nhìn đến sự sống chết của bách tính, quả thực vô cùng buồn cười.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đổ tuyết càng lúc càng đậm, năm nay không biết phải có bao nhiêu bách tính chết đói chết cóng, những bách tính này đều là những người mà năm đó phụ thân hắn liều chết cũng muốn bảo vệ.

Vì vậy sau khi nhìn thấy tất cả, Mộ Dung Húc cũng không thể ý chí sắt đá, tiếp tục thờ ơ, cuối cùng chí hướng của hắn cũng đạt được thăng hoa.

Thề phải xua đuổi giặc Thát, trả lại một vùng đất yên vui cho bách tính.

Nghe Mộ Dung Húc nói, các Long Ẩn Vệ đều nổi lòng tôn kính, nhiệt huyết trong lòng bọn hắn càng dâng trào, khắp mặt đều hiện vẻ sùng kính.

Đây mới chính là nhi tử của lão tướng quân, là thiếu chủ để bọn hắn cam tâm tình nguyện sống chết cũng muốn đứng cạnh.

"Thế nhưng thiếu chủ, ngài thật sự định ở lại chỗ này trong suốt ba năm sao?" Long Nhi không cam lòng hỏi.

"Cho dù phải đợi bao lâu thì cũng phải khảo sát hết địa hình ở đây mới có thể rời đi"

Trên gương mặt tuấn tú tuyệt thế của Mộ Dung Húc hiện vẻ tự tin: "Còn nữa phải biết người biết ta trăm trận trăm thắng, dù chúng ta không thể đến gần chiến trường nhưng được quan sát nhiều, biết rõ cách kẻ địch tác chiến cũng là điều cần thiết."

"Ha, thì ra là vậy! Thiếu chủ anh minh!" Nghe vậy tất cả mọi người đều bừng tỉnh, tất cả đều gật đầu, trong lòng lại bội phục không thôi.

Chỉ cần biết rõ cách kẻ thù tác chiến thì họ đã có thể nghiên cứu ra cách ứng chiến, từ đó muốn đánh bại bọn giặc Thát này xem như dễ dàng hơn nhiều.

"Cho nên bảo các ngươi mang theo số binh thư đó cũng không phải để làm gối đầu, có thời gian thì nghiên cứu nhiều hơn đit"

Mộ Dung Húc nhìn thoáng qua quyển binh thư trong tay Long Ngũ đang chuẩn bị dùng làm gối đầu mà nằm xuống, lạnh lùng lên tiếng.

"Khu! Ha ha..." Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Long Ngũ lúng túng ho khan một tiếng, hắn giải thích nói: "Thiếu chủ, mấy chuyện bày mưu tính kế, quyết định thắng bại đều được ngài xử lý cả rồi, thuộc hạ chỉ cần chấp hành cho tốt là được rồi.

"Không có chí khít"

"Vô dụng!"

"Không phải nam nhân!"

Nghe Long Ngũ nói, ngoại trừ Long Nhất, ba Long Ẩn Vệ khác đều khinh bỉ nhìn Long Ngũ, ghét bỏ nói.

Long Ngũ ngẩn ngơ, hắn nhớ rõ mấy ngày trước đây mọi người đều âm thầm cho rằng như vậy, đã nói đồng lòng sống chết có nhau, sao mấy người này lại lật mặt nhanh như vậy?

Đám chết tiệt gió chiều nào theo chiêu đó này! Mộ Dung Húc cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy họ đùa giỡn với nhau, vẻ mặt hẳn lạnh lùng, uống một hớp rượu cho ấm người, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc binh thư, thỉnh thoảng còn viết xuống một câu nhận xét, giải thích hay một đoạn tâm đắc nào đó.
Bình Luận (0)
Comment