Chương 772: Tham Gia Khảo Thí
Chương 772: Tham Gia Khảo ThíChương 772: Tham Gia Khảo Thí
Tri huyện phu nhân đang lật xem không ngừng nhưng sau đó đột nhiên một suy nghĩ đã lóe lên trong đầu, nàng ta kích động đứng lên chạy đến bàn trang điểm của mình lấy ra một cái hộp.
Đây chính là khóa trường mệnh mà Thẩm lão thái đã làm rơi khi đó.
"Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ đến nhỉ? Đây chính là lục phỉ thúy cực phẩm, bảo bối thiên hạ khó có được, vị đại nhân kia tuyệt đối rất yêu thích!"
Vui vẻ nhận lấy khóa ngọc kia, tri huyện ôm tri huyện phu nhân hôn thật mạnh: "Ha ha ha, quả nhiên là phu nhân tốt của ta, đại phúc tinh của ta!"
"Lão gia, chẳng phải ngài đã nói vị đại nhân kia phải rời đi ngay ngày mai sao, thiếp thân thấy ngài mau đi tặng lễ vật thì tốt hơn."
Tri huyện phu nhân vô cùng đắc ý nhưng trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng, yêu kiều, mê hoặc như thế.
"Tiểu yêu tinh, chờ ta trở lại xem ta trị nàng thế nào!"
Nhìn thấy dáng vẻ này tri huyện càng yêu thích không thôi, ông ta thân mật nhéo chóp mũi tri huyện phu nhân, sau đó ăn mặc chỉnh tề, nhanh chóng đi đến Quý phủ mà Mâu Bân đang ở tạm.
Chỉ tiếc tri huyện không may mắn lắm, lúc ông ta đến Mâu Bân đã nói không tiếp khách, sau cùng ông ta cũng chỉ có thể bỏ ra kha khá bạc đưa cho người gác cổng để hắn mang lễ vật vào trong giúp. Tri huyện tin rằng chỉ cần Mâu Bân thấy được khóa ngọc này chắc chắn sẽ rất thích.
"Đại nhân, ngài có muốn nhìn thử lễ vật này?" Đợi tri huyện đi rồi, thân vệ của Mâu Bân cầm hộp lễ vật, cung kính hỏi. ”Tri huyện ở một nơi nhỏ bé thế này có thể có được thứ gì tốt? Hôm nay ta đã nhìn nhiều lễ vật đến phát phiền rồi, cất vào đi!"
Mâu Bân mệt mỏi vuốt vị trí giữa hai đầu lông mày mình, ông ấy phất tay cho thuộc hạ đi ra ngoài.
"Thẩm Thủ Nghĩa... Trịnh Quốc công... Thường Mậu..."
Chờ đến khi trong phòng đã khôi phục lại sự yên tĩnh, Mâu Bân rơi vào im lặng: "Cứ xem đây thật sự trùng hợp nhưng Thường Mậu có tiếng rất thâm tình với Quốc Công phu nhân, cho dù Quốc công phu nhân không thể sinh đẻ nhưng ông ấy cũng chưa từng nạp thiếp, sau cùng phải để huynh đệ kế thừa tước vị."
Dạng người như thế thật sự sẽ ra ngoài phong lưu sao?
Nhưng nếu không phải... Như vậy...
Nghĩ đến đây, Mâu Bân nắm chặt nắm đấm: "Phải trở về xác nhận lại với bệ hạ mới có thể quyết định. Nếu Thẩm Thủ Nghĩa kia thật sự là đại hoàng tử mất tích năm đó, vậy lũ loạn thần tặc tử Diêm Tùng kia cũng đến lúc chết rồi!"
Giờ cơm tối.
"Ngũ muội, ta trở về rồi!"
Thẩm Kỳ Viễn vừa về đến, trùng hợp đã nhìn thấy Thẩm Bích Thấm từ thư phòng đi ra, hắn vui vẻ bước lên giúp nàng buộc lại dây áo choàng, sau đó mới sóng vai đi với nàng vào gian nhà giữa: "Chuyện hôm nay thế nào rồi?"
"Ừm, đã qua xét duyệt, điều nên làm bây giờ chỉ chờ đợi mà thôi."
Thẩm Bích Thấm khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Trí Viễn, trong lúc bất tri bất giác thiếu niên cần mình bảo vệ năm nào đó bây giờ đã cao hơn nàng nửa cái đầu.
Dáng người như ngọc, cao gầy, gương mặt tuấn nhã, quả thật là một mỹ thiếu niên.
Mà càng lớn, dung mạo của hai người càng có sự chênh lệch lớn, nếu không nói rõ, trái lại người ngoài sẽ không nhìn ra họ là long phụng thai.
Dung mạo và khí chất của Thẩm Bích Thấm càng lúc càng có khuynh hướng xinh đẹp, mềm mại của một nữ tử nhưng Thẩm Kỳ Viễn càng ngày càng góc cạnh hơn. Gương mặt vô hại với nụ cười tỏa nắng, nếu đi trên đường chắc chắn sẽ làm các tiểu cô nương say mê.
"Vậy là tốt rồi."
Lúc này hai người đã đến gian nhà giữa và ngồi vào vị trí của mình. Thẩm Kỳ Viễn đưa tay cưng chiều xoa đầu Thẩm Bích Thấm, sau đó mới nói với mấy người Thẩm Thủ Nghĩa: "Phụ thân, nương, lão sư nói sang năm con có thể tham gia khảo thí rồi." "Thật sao?"
Nghe vậy mọi người trong nhà đều vui vẻ, Thẩm Thủ Nghĩa càng vui mừng hơn nhưng trong lòng vẫn chưa yên tâm lắm: "Sang năm con cũng chỉ mới mười ba tuổi, thế này có quá sớm rồi không?”
"Để phụ thân và nương chăm sóc con nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc nhi tử làm chút chuyện gì đó cho nhà mình."
Thẩm Kỳ Viễn dịu dàng cười một tiếng, hắn tự tin nói: "Huống hồ lão sư đã nói với năng lực hiện nay của con thi tú tài tuyệt đối không phải vấn đề."