Chương 773: Mâu Diễm Băng
Chương 773: Mâu Diễm BăngChương 773: Mâu Diễm Băng
Thật ra hẳn rất tự tin đạt được giải cao nhất nhưng vì còn chưa làm nên hắn không muốn nói trước, đến lúc đó nếu không làm được thật sự trở thành trò cười mất.
"Ừm, tốt lắm! Nếu Phùng lão đã đồng ý, vậy con hãy biểu hiện cho tốt! Phụ thân chờ con lấy danh hiệu tú tài mang về nhà mình!"
Thẩm Thủ Nghĩa vui vẻ nói: "Như vậy nhà chúng ta sẽ có hai tú tài, đây là chuyện vinh quang bực nào, ha ha ha..."
"Không sai. Tứ ca, tiểu muội lấy trà thay rượu chúc huynh mã đáo thành công!" Thẩm Bích Thấm cũng mỉm cười, nâng ly trà lên uống cạn.
"Ta nhận lời chúc may mắn này của ngũ muội." Thẩm Kỳ Viễn mỉm cười với nàng, hắn cũng tự mình nâng ly lên uống cạn.
Bữa tối này, mọi người của Thẩm gia ăn một bữa cơm rất vui vẻ và ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Mâu Bân đã lên đường trở lại kinh thành.
Sau khi Mâu Bân rời đi, Thẩm Bích Thấm bên này bắt đầu tiến hành làm một đợt miến dong mới. Cửa hàng mới của nàng buôn bán rất tốt, lượng miến tôn kho hiện nay sắp không không đỡ được nữa, cả tương đậu tằm cũng vậy. Trước đây Lý Kiều cũng đã truyền tin tức trở về nói rằng đánh giá bên ngoài về tương đậu tằm này cực kỳ tốt.
Mùng năm tháng mười một.
Thuyền đi trên biển gần một năm, cuối cùng Mâu Bân cũng đã trở lại kinh thành trước khi hải vực kịp đóng băng.
“Đại nhân, ngài đã trở vê! Hoàng thượng vừa mới phái người đến hỏi thăm tình hình của ngài." Thấy Mâu Bân đã trở lại, quản gia lập tức bước lên cung kính nói.
"Phụ thân đã trở về!"
Lúc này, một thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi vui vẻ chạy lên, nàng như chim non về rừng mà nhào vào lòng Mâu Bân.
Thiếu nữ này tên là Mâu Diễm Băng, đây là nữ nhi mà Mâu Bân lớn tuổi mới có được, cộng thêm bên trên có phụ mẫu bảo vệ, dưới có một đám ca ca bao che khuyết điểm cho, nàng được yêu thương, cưng chiều trở thành không sợ trời không sợ đất, nổi tiếng là thiên kim điêu ngoa nhất kinh thành.
Nhưng các công tử khác đều không dám tùy tiện chọc ghẹo đến nàng, chỉ là nàng có tính tình hào sảng, không câu nệ tiểu tiết nên trái lại đã kết bạn với không ít các con cháu nhà tướng khác.
Dù trong mắt mọi người các tướng sĩ trong quân đội đều là những người thô tục, hâu hết họ đầu không được các quan văn ưa thích nhưng với Mâu Diễm Băng mà nói, những người này quả thực cực kỳ nghĩa khí, kết bạn với họ thật sự tốt hơn đám quan văn có tính cách u ám kia.
"Ừm."
Nhìn nữ nhi mình yêu thương nhất, trên gương mặt nghiêm túc của Mâu Bân cũng dịu xuống, làm lộ ra nụ cười rất ôn hòa, thế nhưng đến khi phát hiện thấy con gái đang bám vào mình như bạch tuộc thì sắc mặt phải nghiêm nghị trở lại: "Con xem con đã lớn thế này, làm thế nào mà vẫn tùy tiện như thế? Con xem con, đây là cử chỉ mà một nữ hài tử nên có sao?"
"Phụ thân, đâu phải người không biết tính tình con thế nào, dáng vẻ kệch cỡm kia căn bản không hợp với con."
Mâu Diễm Băng chép miệng, sau khi nhìn thấy những món lễ vật sau lưng phụ thân mình thì nói sang chuyện khác: "Phụ thân, trong số lễ vật này có mấy món vũ hay khí thân binh tuyệt thế nào còn thích không?"
"Phụ thân cũng không biết, đợi lát nữa phụ thân đi bái kiến hoàng thượng, con tự nhìn xem, có thích cái gì thì lấy đi."
Mâu Bân cưng chiều xoa đầu Mâu Diễm Băng, ông ấy phải rời đi ngay, thân là quan võ nên nữ nhi của ông ấy cũng yêu thích tập võ, ông ấy không hề phản đối.
"Bộp!
Nhưng vào lúc này một chiếc hộp đã rơi xuống bên cạnh Mâu Diễm Băng.
"A, đây là cái gì?"
Nhặt vật kia lên, Mâu Diễm Băng tò mò mở ra xem thử, sau đó hai mắt nàng đột nhiên trừng lên, nàng lập tức đuổi theo Mâu Bân nắm chặt tay áo ông ấy, đẩy đồ vật kia lên trước mặt ông ấy, kích động nói: "Phụ thân, người mau xem cái này! Khóa trường mệnh này là lưu ly hay phỉ... Phỉ thúy vậy?"
"Phụ thân xem... Đây là..."