Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 778 - Chương 779: Ai Cũng Đừng Hòng Cướp Đi

Chương 779: Ai Cũng Đừng Hòng Cướp Đi Chương 779: Ai Cũng Đừng Hòng Cướp ĐiChương 779: Ai Cũng Đừng Hòng Cướp Đi

"Đúng vậy!"

Hoàng hậu xoa hai mắt mình, chậm rãi lắc đầu nói: "Nhưng đến hiện tại hung thủ là ai đã không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là phải tìm Vinh Nhi về, lần này nhất định phải bảo vệ tốt cho hẳn."

"Chờ đến mùa xuân năm sau, Tử Ẩn sẽ lại đến phủ Chương Châu, đến lúc đó thân phận của Vinh Nhi có thể sẽ tra ra manh mối."

Kiến Lạc đế nắm tay hoàng hậu, y nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Việc nên làm bây giờ chính là giữ kín bí mật này, đề phòng những kẻ kia chó cùng rứt dậu, ngoài ra còn phải bố trí sẵn sàng, giang sơn này là lễ vật ta để lại cho Vinh Nhi, ai cũng đừng hòng cướp đi." Giao thừa.

Mọi người của Thẩm gia không hề hay biết chuyện ở kinh thành, chớp mắt lại đến tiệc giao thừa, một năm lại qua rồi.

Giao thừa năm nay thiếu đi mấy người Lâm Chấn nên có cảm giác vắng vẻ hơn không ít. Đặc biệt là Thẩm Bích Thấm, vì Thẩm Bích Tuyết không có ở nhà, thiếu đi một nữ tử thân thiết với nàng, Mộ Dung Húc cũng không ở đây, người yêu không ở bên cạnh, trong lòng nàng khó tránh khỏi cảm giác mất mát.

Khi mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, một tiếng chim hót vang quen thuộc đã truyền đến, đó chính là Bạch Giác đã trở về.

"Bạch Giác!"

Vừa nhìn thấy Bạch Giác, tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng, lúc này có thư về cũng rất đúng lúc, tuy người không trở về nhưng có thư gửi về thì giao thừa cũng xem như viên mãn rồi. Để Lưu Trường Phúc đưa Bạch Giác đi ăn, mọi người của Thẩm gia ngồi quây quần lại nghe Phùng lão và Lâm Bác Văn đọc hai lá thư nhà.

Nghe hết nội dung của hai lá thư nhà này, mọi người của Thẩm gia đều vui mừng vì lần này đều là tin tốt cả, có thể nói là song hỷ lâm môn.

Một tin tức tốt chính là Thẩm Bích Tuyết đã mang thai, thai đã đầy ba tháng.

Tin tốt thứ hai là của Mộ Dung Húc.

Gần đây vì giặc Oa hay nổi loạn ở duyên hải Sơn Đông nên Lâm Chấn đã thừa dịp này mà đề cử Mộ Dung Húc, hoàng đế cũng có lòng muốn đề bạt Mộ Dung Húc nên đã thuận nước đẩy thuyền triệu hắn đến Sơn Đông, phụ trách công việc chống giặc Oa ở Sơn Đông.

Ngự lệnh ở đó nên kế hoạch Diêm Tùng muốn tiếp tục áp chế Mộ Dung Húc xem như thất bại. "Dựa vào năng lực của Mộ Dung Húc, sau khi hắn trở lại Sơn Đông chắc chắn có thể lập được công lớn."

Nghe vậy, trên mặt Thẩm Kỳ Viễn đều hiện đầy vẻ sùng bái nói: "Lần này quá tốt rồi, cuối cùng Mộ Dung đại ca có thể phát huy sở trường của mình, huynh ấy có thể giết kẻ địch trên chiến trường rồi."

Cho dù vẫn bận tâm khi Mộ Dung Húc phải chiến đấu với giặc Oa nhưng thân là nam tử, chí hướng lớn nhất vẫn là kiến công lập nghiệp, thân là võ tướng, chức trách lớn nhất chính là bảo vệ quốc gia, vì vậy tận đáy lòng mình Thẩm Bích Thấm vẫn cảm thấy mừng thay cho hắn.

"Tuyết Nhi mang thai, con sắp làm bà ngoại rồi. Ôi, niềm vui này không biết phải nói thế nào!"

Nghe thấy Thẩm Bích Tuyết mang thai, Thẩm Lâm thị vui mừng đến mức vành mắt đỏ hoe, chỉ ước gì có thể lập tức bay đến kinh thành ngay nhưng sau đó lại lo lắng nói: "Tuyết Nhi mang thai đầu, Kinh Thành lại xa như vậy, con cũng không thể đi được, trong nhà Chấn Nhi cũng không có lão nhân, phải làm sao mới được đây?”

"Nương, kinh thành bên kia đều có các ma ma và bà đỡ có kinh nghiệm, người cứ yên tâm!" Thẩm Bích Thấm mỉm cười khuyên nhủ.

"Đứa nhỏ như con thì biết gì chứ? Khi nữ nhân sinh con, họ cực kỳ hy vọng mẫu thân của mình ở bên cạnh."

Nói đến đây, trong mắt Thẩm Lâm thị xoẹt qua chút ảm đạm, nuối tiếc lớn nhất đời này của bà ấy chính là trong lúc mang thai đã không được gặp nương của mình, không ai biết được lúc đó bà ấy mong muốn quay về nhà đến mức nào.

"Nếu nương đã nhớ đại tỷ, vậy sang năm chúng ta chọn thời gian rồi cùng nhau đến kinh thành thăm tỷ ấy." Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ rồi nói: 'Dù sao bây giờ trong nhà chúng ta cũng có thương thuyền, muốn đi bất cứ lúc nào cũng tiện."

"Ồ, ý này rất hay!"
Bình Luận (0)
Comment