Chương 781: Thánh Chỉ
Chương 781: Thánh ChỉChương 781: Thánh Chỉ
"Các con chỉ biết khôn lỏi khi dễ người ta." Nhìn thấy giỏ trứng đầy tràn, Thẩm Lâm thị cưng chiều chỉ vào trán Thẩm Bích Thấm.
"Chúng con đâu có khi dễ người ta, họ còn lớn hơn hai người chúng con hai tuổi." Nghe vậy Thẩm Bích Thâm không thể làm gì hơn chép miệng, phản bác.
"ồ...
Thẩm Lâm thị nghe xong cũng sửng sốt nhưng sau đó gương mặt bà ấy chỉ đầy vẻ bất đắc dĩ. Hài tử nhà bà ấy đều thông minh vô cùng, thỉnh thoảng bà ấy cũng có cảm giác hài tử nhà mình không phải còn nhỏ tuổi.
"Nương, người lại làm món gì ngon sao?" Thẩm Bích Thấm bước lên ôm lấy cánh tay Thẩm Lâm thị, nói một cách nũng nịu.
Nữ nhi thân thiết như vậy, trong lòng Thẩm Lâm thị rất ngọt ngào: "Tiểu Kỳ vừa mới tham gia thi huyện không lâu, phải bồi bổ cho tốt mới được."
"Ồ, con biết ngay đi theo người đọc sách mới có đồ ăn ngon." Thẩm Bích Thấm giả vờ không vui, cúi đầu xuống.
"Ôi, bao lớn rồi còn thích ghen ty như vậy? Bình thường khi ở nhà, nương còn bạc đãi con sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương thế này của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Lâm thị cảm thấy rất buồn cười, bà ấy trừng hai mắt, giả vờ như đang tức giận.
"Hì hì, không ạ, con chỉ tùy tiện nói thôi." Thấy sắc mặt nghiêm nghị của Thẩm Lâm thị, Thẩm Bích Thấm vội vàng chân chó nhận thua.
"Chậc! Ngũ muội, muội càng lớn lại càng không có cốt khí." Thẩm Trí Viễn vừa bước vào nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu này của Thẩm Bích Thấm, trong mắt hắn lóe lên vẻ cưng chiều, trên mặt lại ghét bỏ, trêu chọc nàng.
"Tam ca, huynh không nói lời nào không ai nói huynh câm."
Nghe vậy Thẩm Bích Thấm lập tức xù lông, nhíu mày, liếc nhìn Thẩm Trí Viễn. Thằng nhóc này chỉ thích trêu chọc nàng, người một nhà tương thân tương ái thế này sao?
"Cô... Cô nương, có chuyện lớn rồi." Nhưng vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng hô to kích động của Hoa Tụng truyền đến từ ngoài cửa.
"Làm sao vậy?" Nghe thấy, mọi người trong bếp đều mờ mịt, không hiểu gì.
“Thánh... Thánh chỉ, thánh chỉ đến rồi!" Hoa Tụng vừa thở hổn hển vừa vui vẻ nói: "Đã đến cửa thôn rồi." "Thánh chỉ?" Nghe vậy mấy người Thẩm Bích Thấm đều hai mắt nhìn nhau, thánh chỉ gì thế?
"Nhà Thủ Nghĩa, mau chuẩn bị, phải tiếp thánh chỉ" Lúc này thôn trưởng cũng từ ngoài cửa đi vào, tin tức này cũng nhờ ông ấy thông báo cho Hoa Tụng.
"Thẩm bá bá, thánh chỉ gì vậy ạ?"
Thẩm Lâm thị xoa hai tay mình, trên mặt vô cùng sợ hãi. Làm sao lại có thánh chỉ đột ngột thế này? Lẽ nào Chấn Nhi và Húc Nhi phạm phải tội gì?
"Ta cũng không rõ nhưng vừa rồi có người đến đầu thôn thông báo, nói rằng có công công từ kinh thành đến, đích thân tuyên thánh chỉ." Thôn trưởng cũng lắc đầu một cách mờ mịt: "Cho dù thế nào thì các cháu cũng mau mau chuẩn bị mới được."
"Nhà Thủ Nghĩa, sao còn chưa nhúc nhích gì thế này? Chiêng trống đã đến đầu thôn rồi!" Lúc này có một thôn dân cũng chạy đến thúc dục, trên mặt người này tràn đây hưng phấn.
"Đội chiêng trống?"
Nghe vậy Thẩm Lâm thị hơi sững sờ. Nếu như có khua chiêng gõ trống thì đây là chuyện đáng mừng, vậy không phải tin tức xấu gì cả.
"Nương, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị thôi! Con nghĩ đây hẳn là phong thưởng cho chuyện trồng dong riềng." Lúc này Thẩm Bích Thấm xem như đã hiểu rồi, nàng vội vàng bước đến nhắc nhở.
Nàng âm thầm suy nghĩ nếu đã hạ thánh chỉ thế này, xem ra hoàng đế rất xem trọng dong riềng.
'A, đúng vậy! Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh chuẩn bị thôi!"
Lúc này Thẩm Lâm thị cũng đã nhớ ra, bà ấy vội vàng gọi hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị, trước đó đã nhận thánh chỉ một lần nên người Thẩm gia xem như đã xe nhẹ đường quen, họ biết nên chuẩn bị như thế nào.
"Thánh chỉ đến!"
Mọi người của Thẩm gia vừa mới hoàn tất chuẩn bị thì ngoài cửa đã có một đoàn người bước đến.
Người Thẩm gia đã từng gặp những quan viên ở phía sau khi họ đến đây tuyên thánh chỉ lần trước, chỉ có người đang dẫn đầu kia là chưa từng nhìn thấy.
Người đi phía trước kia khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt trắng không râu, ánh mắt lạnh lùng, thâm sâu, vẻ mặt nghiêm nghị.