Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 788 - Chương 789: Tất Cả Đầu Đúng Hết

Chương 789: Tất Cả Đầu Đúng Hết Chương 789: Tất Cả Đầu Đúng HếtChương 789: Tất Cả Đầu Đúng Hết

"Nếu muốn bọn yêm nói cũng được, nhưng ngài phải hứa sau khi nói ra rồi sẽ không khó xử bọn yêm nữa!"

Thẩm Lý thị đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Thẩm lão thái, bà ta biết rằng chuyện này không hề đơn giản như tưởng tượng, lập tức lên tiếng nói điều kiện với Mâu Bân.

"Được, bản quan đồng ý với các ngươi, chỉ cần các người thành thật nói ra mọi chuyện, bản quan đồng ý sẽ không gây khó dễ cho các ngươi!"

Mâu Bân khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi gật đầu, rồi quay sang nhìn Thẩm Thủ Lễ nói: "Thẩm huyện thừa, chuyện này không phải chuyện mà ngươi nên biết, ngươi đi ra ngoài trước đi."

"Vâng ạ." Mâu Bân đã lên tiếng, Thẩm Thủ Lễ mặc dù cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh đi ra ngoài.

"Được rồi, hiện tại bà có thể nói chuyện được rồi đấy." Mâu Bân đặt tách trà xuống, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Thẩm lão thái nói.

"Ngài... ngài nói chuyện giữ lời chứ, sẽ không gây khó dễ cho yêm?" Thẩm lão thái cẩn thận sợ sệt nhìn Mâu Bân hỏi.

"Ừm, chỉ cần bà phối hợp thật tốt là được." Mâu Bân lạnh nhạt gật đầu.

"Vậy... chiếc khóa trường mệnh đó đúng là do yêm mang đi cầm đồ." Thẩm lão thái khẽ cắn môi, sau đó gật đầu thừa nhận.

"Bà lấy đâu ra cái khóa trường mệnh đó?"

Nghe vậy, trong lòng Mâu Bân cảm thấy rất kích động, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt hỏi: "Bà có biết chiếc khóa đó quý giá đến mức nào không, với thân phận của bà, chắc chắn không có khả năng có được nó, tốt nhất nên nói thật ra đi!"

"Cái đó... món đồ đó là do cái ông già chết tiệt nhà yêm đem về, lúc đó nó được đeo trên cổ của tên dã... Thẩm Thủ Nghĩa, chắc là của nó."

Thẩm lão thái cuối cùng cũng nói ra sự thật, vừa định nói là con hoang, nhưng thấy ánh mắt Mâu Bân nhìn chằm chằm vào mình, bà ta vội vàng thay đổi lời nói, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra cực kỳ tức giận nói: "Yêm không biết gì về thân phận của Thẩm Thủ Nghĩa cả, lúc đó đứa trẻ đó còn quá nhỏ, cũng chỉ vừa mới đầy tháng mà thôi, yêm cảm thấy nó là đứa con hoang do. ông già chết tiệt kia đã có với con hồ ly tỉnh khác ở bên ngoài!"

Thẩm lão thái càng nói càng kích động, cuối cùng vẫn không chịu được chửi ra tiếng.

"Hỗn xược!"

Nghe được những lời này của Thẩm lão thái, Mâu Bân lập tức vỗ bàn đứng bật dậy, giận dữ mắng ra tiếng.

Giáo úy của Cẩm Y vệ đứng bên cạnh nhìn thấy Mâu Bân tức giận, cũng tùy theo rút đao đeo bên hông ra, ánh đao sắc bén, trực tiếp chiếu thẳng vào mặt của hai người Thẩm lão thái và Thẩm Lý thị, khiến hai người họ sợ đến mức run cầm cập.

"A, đại nhân bớt giận, yêm... yêm sai rồi, yêm không dám nữa." Nhìn thấy cảnh này, Thẩm lão thái sợ tới mức vội vàng dập đầu van xin.

"Hừ, người đó cũng không phải là người mà các ngươi có thể tùy ý sỉ nhục!”

Biết bản thân không nên so đo với một người phụ nữ nông thôn vùng sâu vùng xa như Thẩm lão thái, Mâu Bân khẽ hít một hơi thật sâu, đè nén sự tức giận trong lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy bà có biết Thẩm Trường Thanh đã ôm Thẩm Thủ Nghĩa ở đâu về không?”

"Yêm... yêm không biết, chỉ là lúc đó yêm cùng cái tên chết... ông ta đều đang ở kinh thành, sau khi ông ta ôm theo đứa trẻ trở về, lập tức dẫn theo yêm rời đi, trở về thôn Thẩm gia."

Lần này, Thẩm lão thái không dám lại nói năng lỗ mãng nữa, vô cùng thành thật nói hết sự thật năm đó ra.

"Kinh thành? Hai người các ngươi đã từng đến kinh thành!" Nghe vậy, Mâu Bân trực tiếp đứng phắt dậy, vẻ mặt tràn đầy kích động hỏi lại.

Đúng vậy, nếu đúng là như vậy thì tất cả đều đúng hết rồi!

Có lẽ là do lúc ma ma kia chạy trốn, đã tình cờ gặp được Thẩm Trường Thanh, cho nên đã giao Thẩm Thủ Nghĩa cho ông ấy, mặc dù Thẩm Trường Thanh không biết thân phận thật sự của Thẩm Thủ Nghĩa, nhưng cũng hiểu được Thẩm Thủ Nghĩa không phải đứa trẻ tâm thường, cho nên mới quyết định bồi dưỡng Thẩm Thủ Nghĩa từ nhỏ, chỉ tiếc là Thẩm Trường Thanh ra đi quá sớm!
Bình Luận (0)
Comment