Chương 799: Ghen Ghét
Chương 799: Ghen GhétChương 799: Ghen Ghét
Bà ta hận, căm hận Kiến Lạc đế nói không giữ lời, bà ta hận chính mình đã bày mưu tính kế hết thảy nhưng nhỉ tử của mình lại mất mạng vì bệnh đậu mùa.
Từ sau khi Thường thị nổi điên, người kia không chạm vào bà ta, cho dù có lật thẻ bài cũng chỉ đến nằm ngủ, không xảy ra chuyện gì.
Ngay từ đầu bà ta còn cho rằng Kiến Lạc đế bận bịu triều chính nhưng sau đó bà ta cho người điều tra mới biết Kiến Lạc đế không chạm vào bất kỳ phi tân nào, một người cũng không.
Chỉ có một lần y say rượu, ngoài ý muốn đã phát sinh quan hệ với một tiểu cung nữ, sau đó cung nữ kia sinh ra một hoàng tử, thế nhưng một tiện chủng hèn mọn như thế làm sao chiếm được vị trí vốn thuộc về Duẫn Nhi của bà ta? Vì vậy bà ta ra tay trừ khử hắn.
Chỉ là bà ta thật sự không ngờ từ đó về sau hậu cung lại không còn ai mang thai nữa.
Người kia cố ý, từ trước đến nay đều như thế, trong mắt y ngoại trừ tiện nhân Thường thị kia ra thì không nhìn thấy ai khác, chưa từng để ai vào lòng mình. Lúc Thường thị còn tỉnh táo, bà ấy còn khuyên y chia đều ân huệ nhưng từ sau khi Thường thị nổi điên lên, tất cả nữ nhân ở hậu cung đều trở thành vật bài trí.
Thường thị!
Ghê tởm hơn chính là hiện tại Thường thị đã hồi phục lại bình thường. Vì sao Thường thị vẫn luôn tốt số như vậy, vì sao luôn vượt lên đầu bà ta? Bây giờ Duẫn Nhi của bà ta đã chết, tiện chủng của Thường thị vẫn còn sống. Làm sao có thể?
Không thể! Tiện chủng kia phải chết! Nhất định phải đến âm tào địa phủ làm bạn với Duẫn Nhi của bà tai
Tháng năm, hoa thạch lựu chiếu chói mắt. Thời gian thạch lựu ra hoa cũng chính là tháng năm.
"Thẩm thôn trưởng, vẫn theo nguyên tắc cũ, chúng ta thu mua kén lớn của thôn ông”
Thẩm Bích Thấm đi ra từ phường vũ khí ở sau núi, nàng nhìn thấy ở cửa thôn có một cỗ xe ngựa đang dừng ở đó, một nam tử trung niên mập mạp ăn mặc lộng lẫy, cồng kềnh đang cười nói với Thẩm thôn trưởng.
"Cháu chào thôn trưởng." Nhìn thấy người kia Thẩm Bích Thấm khẽ cau mày, trong lòng nàng đang dò xét nhưng vẫn vui vẻ bước đến chào thôn trưởng.
"Thấm nha đầu, cháu trở về rồi?" Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, thôn trưởng cũng vui vẻ, ông ấy vươn tay xoa đầu nàng. Tuy thân phận hiện tại của Thẩm Bích Thấm đã không giống như ngày xưa nữa nhưng trong mắt thôn trưởng, Thẩm Bích Thấm vẫn là hài tử trong thôn Thẩm Gia, cũng là con cháu ông ấy nên thái độ của ông ấy không có gì thay đổi, vẫn ấm áo và thân thiết như trước kia.
"Thôn trưởng, ông đang làm gì vậy ạ?" Thẩm Bích Thấm nhìn thôn trưởng, biết nhưng vẫn hỏi.
"À, chúng ta đang trao đổi bán kén ấy mà."
Nói đến đây, thôn trưởng ra vẻ khó xử, ông ấy nhìn nam tử trung niên kia nói: "Ông chủ Trần, giá tiền này là không được, hơi thấp, các tức phụ trong thôn nuôi tằm cũng không dễ dàng gì, nếu giá tiền thấp như vậy, chỉ sợ không thể chống đỡ được đến mùa thu hoạch."
"Không được. Thẩm thôn trưởng, đâu phải ông không biết quy tắc trong nghề này của bọn ta, nếu để ông làm như vậy, sau này bọn ta làm sao thu mua kén lớn ở các thôn khác, ông làm thế này là đang làm khó ta." Tuy trên mặt ông chủ Trần có vẻ khó xử nhưng thái độ thì rất kiên quyết.
"Ồ, thu kén lớn sao? Ngươi nói ngươi mua kén lớn này giá bao nhiêu?" Thẩm Bích Thấm nhìn ông chủ Trần hỏi.
"Đương nhiên là mua theo giá cả của tơ xuân!"
Dáng vẻ ông chủ Trần rất đương nhiên: "Đây là giá cả đã do mọi người thống nhất, ngươi xem thử, cho dù nhà nào cũng là giá cả như thế."
"Ồ, hóa ra là như vậy." Nghe vậy Thẩm Bích Thấm kéo dài tiếng nói của mình giống như đang cảm thấy thú vị nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.
Đối với những quy cũ của thương nhân, đương nhiên Thẩm Bích Thấm rất rõ ràng. Bây giờ đã đến tháng năm, năm ngoái sau khi nộp thuế lương thực mùa thu, đến hiện tại phân lớn các nông hộ gần như đã ăn hết lương thực dự trữ trong nhà mình, trong khi lương thực mới vẫn chưa đến lúc thu hoạch, đã gần đến thời kỳ dễ gây đói kém mà người ta hay nói đến.