Chương 810: Hồng Phủ
Chương 810: Hồng PhủChương 810: Hồng Phủ
Bởi vậy, Thẩm Bích Thám trong lòng bọn họ còn quan trọng hơn so với bản thân họ, cho dù bọn họ có chết nếu Thẩm Bích Thấm còn sống thì người nhà của họ sẽ được đảm bảo tiếp tục yên ổn sống qua ngày, đây cũng là lời mà nàng đã đồng ý với bọn họ.
Do đó dù bọn họ liều mình chết đi, thì cũng sẽ phải bảo vệ an toàn cho nàng.
Từ lúc này về sau, phủ bá tước đã được bảo vệ toàn diện từ trong ra ngoài.
Hồng phủ
"Lão... Lão gia! Không xong rồi, xảy ra việc lớn rồi!"
Quản gia của Hồng phủ sắc mặt tái nhợt chay từ ngoài cửa lảo đảo đi vào, giọng nói run rẩy,Lão gia, thám tử canh giữ bên ngoài phủ bá tước báo, toàn bộ sát tủ đi vào Thẩm gia đều đã bị tiêu diệt toàn bội"
"Ngươi nói cái gì?"
Nghe vậy, Hồng Phong kinh hãi trực tiếp đứng lên, vẻ mặt đầy sự không tin tưởng nói,'40 sát thủ tinh nhuệ nhất, ngươi nói tất cả đều đã chết trong phủ bá tước sao?"
"Đúng vậy, thám tử kia nói, trong phủ Thẩm gia dường như đều là cao thủ, những gia đinh kia thân thủ bất phàm, người nào người nấy đều mặc áo giác, cho dù có vũ khí mạnh trong tay thì cũng không đánh trúng được, hơn nữa bọn họ còn có súng!”
Nói đến đây, trên mặt quản gia đã tràn đây mồ hôi/Lão gia, ngươi nói số lượng súng cũng không ít, có gần hai mươi khẩu, trước kia Thẩm gia chỉ là nông hộ bình thường, sao bọn họ có thể làm ra nhiều hỏa khí như vậy?"
"Có hỏa khí sao? Rốt cuộc thì Thẩm gia này có địa vị như thế nào, vì sao Diêm Hoa nhất định muốn trừ khử hắn, ta nghĩ trăm lần cũng không ra được!"
Hồng Phong mang vẻ mặt thất hồn lạc phách ngồi liệt trên ghế, khuôn mặt có chút nhăn nhó vì đau lòng cho những tử sĩ đó: "Nếu không phải do mệnh lệnh của Diêm Hoa, thì ta cũng sẽ không vô sớ đi xúc phạm Thẩm gia làm gì, dù sao những tử sĩ đó cũng là nhiều năm tâm huyết của tai"
"Lão gia, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tuy rằng không biết tại sao Hồng Phong phải đi đối phó với Thẩm gia, nhưng thân phận của Thẩm gia bây giờ đã không còn giống với ngày xưa nữa, ám sát đã thất bại, nếu bị tra được, thì tuy Hồng phủ đã có Diêm đảng làm chỗ dựa, nhưng cường long bất áp địa đầu xa*, nếu Thẩm gia thật sự muốn truy cứu, thì làm sao Hồng gia có thể trốn được? "Sợ cái gì chứ, những tên đó đều là những tử sĩ được ta tỉ mỉ bồi dưỡng, Thẩm gia tuyệt đối sẽ không thể tìm được thứ gì liên quan đến chúng ta đâu."
Vừa mất đi một đám tâm phúc tỉnh nhuệ, lại không hoàn thành nhiệm vụ, nên tâm trạng của Hồng Phong bây giờ thật sự rất bực bội, đi qua đi lại tại chỗ, sau đó liền về thư phòng viết một phong thư, để cho quản gia đưa đến Diêm phủ.
Thần sắc Hồng Phong ngưng trọng, nên tất nhiên quản gia không dám chậm trễ, sau khi nhận được thư liền lập tức đưa qua Diêm phủ.
Nhìn bóng dáng quản gia rời đi, sự lo lắng trong mắt Hồng Phong vẫn không thể biến mất, lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ Diêm phủ sẽ thất vọng với Hồng phủ bọn họ.
Hai mươi tháng năm, người có tay nghề mà Thẩm Bích Thấm luôn nhớ mong rốt cuộc cũng đã tới, tên nàng ấy là Trân Tú Nương, đi cùng nàng ấy, còn có hai đứa nhỏ một nam một nữ.
Trước đó mấy ngày, Trân Tú Nương vừa hòa ly thành công, cảm giác của trẻ con nhạy bén nhất, bọn nhỏ biết ai mới là người thật sự tốt với chúng, bởi vậy nên cả hai đứa nhỏ đều lựa chọn đi theo Trần Tú Nương, việc đó đã khiến Trần Tú Nương đang cảm thấy thê lương lại nhận được sự an ủi lớn.
"Tú Nương, cảm tạ ân tái tạo của tiểu thư."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, Trần Tú Nương lập tức lôi kéo hai đứa nhỏ cung kinh quỳ xuống dập đầu với nàng.
Sau khi biết được Thẩm Bích Thấm là thiên kim trong phủ bá tước, trong lòng Trân Tú Nương vừa mừng vừa sợ, không ngờ được thân phận của chủ nhân mới lại tôn quý như vậy, nhưng mà nghĩ đến việc Thẩm Bích Thấm giúp nàng ấy thoát khỏi biển khổ, trong lòng nàng ấy vẫn luôn cảm kích vạn lần.
“Trân nương tử khách khí rồi."