Chương 811: Gửi Tới Đạn Pháo
Chương 811: Gửi Tới Đạn PháoChương 811: Gửi Tới Đạn Pháo
Thẩm Bích Thấm liền tiến liên đỡ người đứng dậy, mỉm cười nói: "Nếu đã tới rồi, thì liền ở chỗ này bắt đầu lại một lần nữa, bây giờ xem như ngươi được sống lại, những gì trước kia đều quên hết đi."
"Vâng, nô gia đã biết."
Trần Tú Nương rưng rưng gật đầu, lại ôn nhu vuốt đỉnh đầu hai đứa nhỏ nức nở nói: "Về sau, hai đứa trẻ này, sẽ là toàn bộ của nô gia."
"Cô nương, bên Triệu Tiểu La truyền tin tức đến, lô hàng hóa kia đã được đưa đến đây an toàn rồi."
Sau khi phái người dẫn ba mẹ con Trân Tú Nương đến Thẩm Gia thôn, Quang Tử tiến lên cung kính nói với Thẩm Bích Thấm: "Chỉ là Mộ Dung cô gia chưa đến nhận chữ, cho nên tạm thời hàng hóa sẽ bị bọn họ gửi bên trong nhà kho."
"Được, rất tốt."
Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm vừa lòng cười: "Tiếp theo là phải chuyên tâm xử lý việc ươm tơ và nhà máy tơ lụa."
Mùng một tháng sáu, Mộ Dung Húc đến Chiết Giang dừng chân ở sở Long Sơn, năm ngày sau, liền có người đưa một xe hàng hóa đến cửa, yêu cầu Mộ Dung Húc tự mình nhận.
Nhìn thấy Mộ Dung Húc, Lâm Hào vô cùng vui mừng, cung kính bái kiến sai đó liền đem thư viết tay của Thẩm Bích Thấm cho hắn, trên phong thư là nét chữ độc nhất vô nhị nên Mộ Dung Húc chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhận ra, sai người đem đồ đến chỗ ở của bản thân, lúc này Mộ Dung Húc mới cùng mọi người bắt đầu xem xét hàng hóa.
Thứ đầu tiên được mở ra là rương gỗ đặt ở đằng trước, ở bên trong đó là bộ áo giáp mà Thẩm Bích Thấm cố ý chuẩn bị vì Mộ Dung Húc.
Khi bộ giáp này được lấy ra, không chỉ riêng Mộ Dung Húc, mà cả Long ẩn vệ bên cạnh cũng khiếp sợ đến mức không ngậm được miệng.
Toàn thân bộ giáp được lắp ráp từ những mảnh giáp, có đầy đủ miếng lót vai, và bao đầu gối, trước ngực và phía sau lưng còn có miếng bảo hộ hình quả trứng được làm bằng kim loại, thân áo dài đến mông, bên hông dùng dây lưng buộc lại, nhìn qua vừa tỉnh xảo lại quý giá, vô cùng hoa lệ.
"Đây là... giáp Minh Quang!"
Nhìn bộ áo giáp kia, mọi người đều thất thần trong thời gian ngắn sau đó đồng thời kinh ngạc cảm thán.
Giáp Minh Quang xuất hiện ở thời kỳ tam quốc, bởi vì mấy mảnh giáp dưới ánh nắng được chiếu vào có thể phản chiếu ra ánh sáng bắt mắt, vốn vì vậy nên mới có cái tên như vậy, nó được cho rằng là áo giáp có tính năng phòng hộ hạng nhất, quá trình chế tác cực kỳ phức tạp, giá cả đắt đỏ, nên lúc đầu chỉ có quan quân và quý tộc mới có thể trang bị được nó.
"Thế mà là giáp Quang Minh!"
"Thiếu phu nhân ra tay thật lớn!"
"Áo giáp này thật sự rất đẹp!"
Nhìn thấy Thần Khí này, tất cả Long ẩn vệ đều vô cùng hâm vội, đôi mắt đều dính chặt vào giáp Quang Minh không hề dời đi chỗ khác.
"Thất thần cái gì thế, còn không nhìn xem những thứ khác là cái gì" Tuy rằng trong lòng Mộ Dung Húc cũng phi thường vui mừng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ.
"Nga, vâng vâng vâng." Nghe vậy, mọi người mới lấy lại tinh thần, sau đó tất cả đêu mang tâm trạng kích động đến mở những chiếc rương còn lại.
"Đây là, điểu súng sao? Nhưng mà hình như có chút không giống?”
"Đây là giáp trụ! Là áo giáp da, thế mà còn có cả giáp Khóa Tử nữa!"
"Đây là đao Oa sao? Nhưng mà, dường như cũng không giống?"
"Đây là pháo sao?"
Sau khi hoàn hồn, Long ẩn vệ liền nhanh chóng mở hết toàn bộ những chiếc rương khác, sau khi nhìn thấy bên trong là vũ khí và áo giáp, tất cả đều ngẩn người thêm lần nữa.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, làm sao mà Thẩm Bích Thấm có thể có được mấy thứ này, nhưng binh khí này vừa nhìn đã biết là hàng thủ công được làm cực kỳ hoàn mỹ, tuyệt đối không giống với các binh khí thô sơ của Nam Minh bây giờ. "Thiếu chủ, thiếu phu nhân, lấy được mấy thứ tốt này ở đâu đây!" Sau một lúc lâu, tuy Long Nhất luôn luôn trấn định, cũng phải dùng nghị lực cực lớn mới có thể gian nan dời tâm mắt khỏi những món vũ khí đó.