Chương 82: Thất Vọng Hoàn Toàn
Chương 82: Thất Vọng Hoàn ToànChương 82: Thất Vọng Hoàn Toàn
Thẩm Hoành vừa nghe đã hiểu ý của Thẩm Bích Thấm, trong lòng ông ấy càng đánh giá cao tư chất của Thẩm Bích Thấm, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, mà cực kỳ điềm tĩnh, tương lai của đứa trẻ này nhất định vô hạn!
"Con à, thế nào, đại phu nói như thế nào?" Lúc họ về đến nhà trưởng thôn, Thẩm Bích Thấm phát hiện tất cả mọi người trong nhà đều đến đây rồi, mọi người đều quan tâm đến tình hình của cả hai người họ.
"Tay trái của tam ca bị gãy xương, nhưng đã nối lại rồi, chỉ cần chăm sóc tốt thì sau này sẽ không để lại di chứng gì." Sau khi Thẩm Bích Thấm đỡ Thẩm Kỳ Viễn xuống xe xong liền lên tiếng trả lời.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nghe được Thẩm Bích Thấm nói như vậy, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thấm Nhị, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Sau khi về đến nhà, Thẩm Lâm thị đắp chăn cho Thẩm Kỳ Viễn đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, sau đó đỏ hốc mắt hỏi Thẩm Bích Thấm.
"Cha, nương, thật sự nếu không phân gia, chỉ sợ có một ngày nào đó, chúng con sẽ bị bà nội đánh đến chết thôi." Lần này thái độ của Thẩm Bích Thấm cực kỳ cứng rắn, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi kể lại cho mọi người nghe toàn bộ mọi chuyện.
"Sao nương có thể làm như vậy chứ, sao lại có thể làm như vậy chứ, chẳng lẽ Thấm Nhi và Tam Lang không phải là cháu trai cháu gái của nương sao?"
Nước mắt của Thẩm Lâm thị lập tức rơi xuống, sau đó bà ấy nói ra một câu khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc: "Tướng công, thiếp... Chúng ta phân gia nhét"
Thẩm Bích Thấm cảm thấy cực kỳ kinh ngạc khi nghe được những lời này, nàng biết Thẩm lâm thị khẳng định sẽ cảm thấy thất vọng với những người ở nhà chính, lại không ngờ bà ấy có thể nói ra câu nói muốn phân gia này, điều này thực sự cực kỳ khó tìm được ở trên người một người phụ nữ truyền thống, bị ảnh hưởng sâu sắc của giáo điều Tam tòng tứ đức như Thẩm Lâm thị.
"Ta đi tìm nương hỏi cho ra nhẽ!”
Nhìn ánh mắt cầu xin của Thẩm Lâm thị, lại nhìn đám con đói đến gầy gò xanh xao của mình, Thẩm Thủ Nghĩa chỉ cảm thấy hai mắt cay cay, nói xong câu đó liền đi ra ngoài.
"Tướng công..."
"Nương, để cha đi đi, chỉ có để cha nhìn rõ bộ mặt thật của mấy người đó, mới khiến ông ấy hết hy vọng." Thẩm Lâm Thị vừa muốn gọi Thẩm Thủ Nghĩa lại thì bị Thẩm Bích Thấm ngăn lại, Thẩm Bích Thấm cảm thấy khó hiểu hỏi: "Chỉ là nương, sao nương lại đồng ý chuyện phân gia vậy?"
"Nương cũng biết phân gia là bất hiếu, nhưng... Nhưng lại không muốn nhìn thấy mấy đứa bị người khác bắt nạt nữa."
Nghe được những lời này của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Lâm thị nắm chặt lấy tay của Thẩm Bích Thấm, trong mắt tràn đầy sự kiên định, nói: "Cả đời này nương sống như thế nào cũng được, nhưng nương nhận ra, con và Tam Lang khác với mọi người, hai đứa đều là những đứa trẻ cực kỳ thông minh, nương không muốn để cho sự thông minh này của hai đứa bị chôn vùi như vậy."
Còn cả Tuyết Nhi và Nhị Lang nữa, tuổi tác của hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, nhưng nương cho rằng tương lai bà nội của hai đứa có lẽ sẽ không sắp xếp cho hai đứa một cuộc hôn nhân đàng hoàng. Vì mấy đứa, cho dù có mang danh bất hiếu, nương cũng muốn đứng ra tranh thủ!"
Nghe xong những lời này của Thẩm Lâm thị, hốc mắt của ba đứa trẻ trong nhà đều đỏ, đồng thời trong lòng đều dâng lên một tia khát khao, nếu thật sự có thể phân gia, không ai bắt nạt bọn chúng nữa, vậy đó sẽ là cuộc sống thoải mái và tự do như thế nào nhỉ
Không lâu sau, Thẩm Thủ Nghĩa đã trở lại, đồng thời trên người còn mang theo. mấy vết thương, vừa nhìn là biết do Thẩm lão thái đánh, mọi người cũng không kịp hỏi gì, ông ấy đã cúi đầu đi vào phòng ngủ.
Dáng vẻ này của Thẩm Thủ Nghĩa khiến cho mọi người đều cảm thấy thất vọng, vừa nhìn đã biết tạm thời không thể phân gia được.