Chương 825: Thư
Chương 825: ThưChương 825: Thư
Trong đầu vừa nghĩ đến điều này thì tất cả các Long Ẩn Vệ lại âm thầm liếc nhìn nhau, họ đều tò mò không biết dáng vẻ bây giờ của Thẩm Bích Thấm thế nào rồi. Lúc thiếu chủ rời đi, thiếu phu nhân vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã có nhan sắc nghiên thành, bây giờ cũng sắp bước vào tuổi cập kê, lại không biết nàng đã trổ mã tuyệt sắc vô song đến mức nào rồi.
Giờ phút này, đột nhiên họ rất muốn nhìn thấy hình ảnh thiếu chủ nắm tay thiếu phu nhân sóng vai đi bên nhau, nhất định đó chính là cảnh đẹp nhất trong thiên hạ rộng lớn này.
Đột nhiên một trận tiếng vỗ cánh đã phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Bạch Giác đã đậu trước cửa sổ một cách vững vàng, nhìn thấy Mộ Dung Húc nó kêu lên một tiếng rất vui sướng, còn đi đến gần cọ vào. trước ngực hắn một cách thân thiết.
"Trên người đều là nước. Bẩn!"
Mộ Dung Húc mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, hắn nhìn thấy cả người Bạch Giác ướt nhẹp, trong vô thức đã tỏ ra ghét bỏ, hắn lùi lại tránh đi mà mặc kệ cho Bạch Giác mới vừa vượt ngàn dặm xa xôi mang thư đến cho hắn.
Bạch Giác: "..."
Nó tủi thân. Nó rất nhớ nương tử, nó muốn trở về tìm nương tử của nó để được an ủi.
"Lau sạch sẽ cho nó."
Lấy thư xuống, dặn dò Long Ẩn Vệ đang đứng gần mình một câu, Mộ Dung Húc ngồi vào trước án, đọc thư mới vừa đưa đến.
"Bạch Giác tướng quân, đến đây, ta lau cho ngươi! Lau khô rồi, ngươi sẽ trở lại oai phong lãm liệt như trước đây." Long Lục cầm khăn, nịnh nọt nói.
Nhưng còn chưa chờ hẳn đến gần, đột nhiên Bạch Giác lắc thật mạnh, sau đó nước dính trên người nó đã đáp lên mặt Long Lục.
"Ha ha ha..."
Nhìn thấy dáng vẻ rất buồn cười của Long Lục, các Long Ẩn Vệ khác đều bật cười hả hê.
Long Lục này đúng là làm trò cười, biết rõ Bạch Giác tướng quân lạnh lùng cao ngạo nhưng hết lần này đến lần khác hắn còn muốn dán mặt lên mông lạnh. Chậc chậc! Cũng không biết đây đã là lần thứ mấy rồi mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý định như vậy.
"Các người chờ đó! Một ngày nào ta †a sẽ khiến Bạch Giác chấp nhận ta, đến lúc đó khiến các ngươi hâm mộ đến chết."
Hằm hằm nhìn đám bạn xấu, Long Lục tức giận nói.
"Được! Chúng ta chờ!"
Lúc này đột nhiên Long Ngũ đã ngừng cười, hắn nghiêm trang nói: "Tuy ngươi đã nói lời này từ năm sáu năm trước, bây giờ vẫn còn nói nhưng chúng ta vẫn sẽ chờ đợi."
"Ha ha ha..."
Nghe vậy mọi người lại cười to lên khiến Long Lục tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì Mộ Dung Húc đang ở đây, chỉ sợ hắn đã nhào vào cấu xé đám người này rồi.
"Được rồi. Triều đình đã có lệnh, chúng ta lập tức tiến về Sâm Cảng trợ giúp Quý tổng binh, các ngươi mau chuẩn bị, đồng thời truyền lệnh xuống sẽ xuất phát ngay ngày mai." Lúc này Mộ Dung Húc ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn thản nhiên, mở miệng nói "Vâng!" Nghe vậy mấy người lại nhìn nhau, sau đó nghiêm trang trả lời.
Chờ đến khi mấy người họ đã ra ngoài, Mộ Dung Húc lại nhìn đến thư trong tay mình, trong mắt hắn tỏa ra sự dịu dàng, trong đó còn ẩn hiện vẻ khâm phục.
"Thư này của Thấm Nhi thật sự đã giúp đỡ rất đúng lúc. Nghĩa Ô sao? Chờ trận chiến này kết thúc, ta phải tự mình đi xem."
Năm ngày sau. Diêm phủ.
"Lão gia?"
Đang lúc ngủ say, Diêm phu nhân cảm giác người bên cạnh mình động đậy, bà ta nghỉ ngờ ngồi dậy, nhìn Diêm Tùng: "Dường như trời còn chưa sáng đâu."
"Phu nhân, thay y phục cho vi phutl Hôm nay ta muốn tham gia tảo triều." Diêm Tùng vừa sửa sang lại lớp áo trong vừa dứng dậy. "Cũng đã lâu rồi lão gia không đến tảo triều, hôm nay lại muốn đến?" Tuy không hiểu nhưng Diêm phu nhân vẫn dịu dàng đứng lên thay y phục cho Diêm Tùng.
"Một phụ nhân như ngươi hỏi làm gì? Có thời gian thì quản nữ nhi bảo bối của ngươi. Thật sự bị ngươi nuông chiều đến không tưởng tượng nổi."
Đợi đến khi mặc y phục xong xuôi, Diêm Tùng không vui nói với Diêm phu nhân một câu rồi bước ra khỏi phòng.