Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 827 - Chương 828: Lũ Quét

Chương 828: Lũ Quét Chương 828: Lũ QuétChương 828: Lũ Quét

"Lâm đại nhân trẻ tuổi, nóng nảy là điều có thể hiểu nhưng đừng tỏ ra xuất sắc quá mức, thấy không rõ tình thế cũng là chuyện tốt."

Sau khi hạ tảo triều, Diêm Tùng đi đến bên cạnh Lâm Chấn, lạnh lùng nói.

Nếu hôm nay không có tiểu tử này cản trở, đám người Quý Hiên Dật tuyệt đối phải chết là chuyện không thể nghi ngờ. Làm hỏng chuyện tốt của ông ta, tiểu tử này thật can đảm.

"Đa tạ Diêm đại nhân dạy bảo, hạ quan bất tài nhưng ít ra vẫn còn biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, cương thường đại nghĩa."

Đối với kẻ gian thần như Diêm Tùng này, tận đáy lòng mình Lâm Chấn vô cùng căm ghét, hắn lạnh lùng trả lời một câu rồi quay người rời đi.

"A, giỏi! Cực kỳ giỏi!"

Làm sao Diêm Tùng lại không nghe ra Lâm Chấn đang châm chọc ông ta, ông ta giận quá hóa cười, trong mắt chỉ tỏa ra sát khí. Xem ra kẻ này cũng là mối tai họa phải diệt trừ.

"Lão gia."

Nhìn thấy Lâm Chấn đã đi, hộ vệ của Lâm gia đứng chờ ở cửa cung cùng nhau bước lên, cung kính ôm quyền hành lễ với Lâm Chấn.

"Ừm, hồi phủ thôi!"

Lâm Chấn gật đầu. Mã phu đỡ hắn lên xe ngựa.

Nếu là người trong nghề, nhất định đều có thể nhìn ra những người đi theo bên cạnh Lâm Chấn lúc này, bao gồm cả mã phu kia đều là các cao thủ có thân thủ bất phàm. Từ sau khi Lâm Chấn đến kinh thành, Mộ Dung Húc đã tự mình chiêu mộ rất nhiều cao thủ đến trong phủ hắn giả mạo làm hộ vệ, có thu nhập từ thôn trang của Thẩm Bích Tuyết và cả phần trăm lợi nhuận từ Thẩm Ký, Lâm gia không thiếu tiền nên có thể ra tay rất hào phóng, điều này cũng làm cho những hộ vệ kia cực kỳ trung thành.

Với thế đạo như hiện nay, có tiền có cơm ăn mới là điều hạnh phúc nhất, khó có được một nơi sống yên ổn thế này, cho dù phải liều mạng họ cũng phải bảo vệ cho cẩn thận.

"Cốc cốc cốc..."

"Cô nương, mau mở cửa, xảy ra chuyện lớn rồi."

Ngủ đến nửa đêm, ngoài cửa phòng của Thẩm Bích Thấm lại truyền đến một trận gõ cửa dồn dập, Lưu Trường Phúc liên tục gõ vào cửa. "Làm sao vậy?"

Giật chiếc áo choàng khoác thêm lên người mình, vừa mở cửa ra gió lạnh đã thổi vào mặt, hạt mưa to cũng theo gió thổi mà đánh vào người nàng khiến Thẩm Bích Thấm không khỏi rùng mình, nàng cũng hơi hốt hoảng: "Cơn mưa này lớn hơn từ lúc nào vậy?"

"Cô nương, thành viên của Cái Bang ở huyện Nam Tĩnh vừa đưa thư đến thông báo, huyện Nam Tĩnh bên kia đã bị lũ quét, nước không ngừng dâng cao, chẳng mấy chốc sẽ ngập đến quận thành."

Lời Quang Tử nói không khác gì sấm sét nổ trúng khiến đầu óc Thẩm Bích Thấm cũng trống rỗng.

"Cô nương, chúng ta nhanh chóng thu dọn rồi đi đến vùng cao hơn!"

Lời thông báo cái chết đang đến gần khiến Lưu Trường Phúc cũng không còn bình tĩnh như ngày thường nữa, hắn vội vã nói: "Thuộc hạ đã bảo Phong Ngâm đi thông báo cho lão gia và phu nhân, bọn hạ nhân đều đang thu dọn lương khô, cô nương cũng mau chuẩn bị, nếu không mau rời đi sẽ không kịp nữa."

"Âm. Âm..."

Ngay lúc này tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu, tia sét lóe lên trong nháy mắt khiến bầu trời như bị xé ra làm hai mảnh, giống như đã đến tận thế.

"Quang Tử, sau núi của chúng ta có cất giấu lương thực, ngươi dẫn theo phụ thân, nương của ta và những người khác quay về thôn Thẩm Gia, dẫn tất cả mọi người trong thôn cùng ra sau núi lánh nạn, cho dù trận hồng thủy này diễn ra trong bao lâu thì lương thực ở đó vẫn đủ cho mọi người vượt qua nguy cơ lần này."

Lúc này Thẩm Bích Thấm đã tỉnh táo lại, nàng là loại người càng phải đối mặt với nguy hiểm thì càng bình tĩnh. Thẩm Bích Thấm thành thật nói: "Không thể không chú ý đến sống chết của bách tính, nếu chỉ có chúng ta bỏ chạy, Trung Nghĩa bá phủ chắc chắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, phải thông báo cho người đến Quý phủ và huyện nha, quanh đây đều có núi non, chỉ cần dân chúng chạy trốn lên núi thì chắc chắn có hy vọng sống sót."
Bình Luận (0)
Comment