Chương 829: Lánh Nạn
Chương 829: Lánh NạnChương 829: Lánh Nạn
"Thế nhưng cô nương, cơn lũ này quá nguy hiểm, khi đến thông báo cho cô nương đã có vô số phòng ốc bị phá hủy, nếu chậm trễ nữa chỉ sợ chúng ta sẽ không đi được."
Nghe Thẩm Bích Thấm nói, sắc mặt Quang Tử cũng tái đi, hắn không đồng ý với Thẩm Bích Thấm: "Cô nương, người và lão gia, phu nhân phải đi thôi, còn lại hãy giao cho chúng thuộc hạ là được rồi."
"Không được, nếu để các ngươi nói, bách tính và Quý phủ sẽ không tin tưởng. Không do dự nữa. Quang Tử, phụ thân và nương của ta đều nhờ vào ngươi."
Nói xong, Thẩm Bích Thấm quay về phòng mình, nhanh chóng mặc y phục vào cho tử tế, phủ thêm áo tơi rồi nghiêm mặt nói với Quang Tử vẫn còn đang do dự: "Ta sẽ cố gắng đến thành đông bên kia, ở đó tình hình lũ quét sẽ suy yếu hơn, đến lúc đó trốn trên các nóc nhà cũng an toàn, ngươi đưa phụ thân và nương của ta lánh nạn rồi chờ nước rút, sau đó hãy đến đón ta."
"Thế nhưng tiểu thư..." Thấy Thẩm Bích Thấm không đi, Quang Tử sốt ruột đến phát khóc.
Trong mắt hắn, danh dự hay tiếng xấu gì đó đều là chó má, quan trọng nhất vẫn là Thẩm Bích Thấm, Thẩm Bích Thấm nhất định phải còn sống, nếu Thẩm Bích Thấm xảy ra chuyện gì thì cuộc sống tốt đẹp như bây giờ của họ cũng biến mất theo, không còn tồn tại.
"Quang Tử, ta cam đoan sẽ sống sót để dẫn dắt mọi người vượt qua nguy cơ loạn thế này, cho nên ngươi phải chăm sóc cho phụ thân và nương của ta, đã hiểu rõ chưa?"
Thẩm Bích Thấm nghiêm nghị nói: "Nếu phụ thân và nương của ta xảy ra chuyện gì, nếu họ không được sống tốt, ta có sống cũng không có ý nghĩa gì, ngươi hiểu không?”
"Vâng, tiểu thư, người nhất định phải bảo trọng." Nghe vậy, trong nháy mắt hai mắt Quang Tử đã đỏ lên, hắn cắn răng, trịnh trọng dặn Thẩm Bích Thấm một câu rồi nhanh bước rời đi.
Tiểu thư, người chờ Quang Tử, thuộc hạ đưa lão gia và phu nhân đến sau núi, Quang Tử sẽ quay lại đón người, nhất định người phải an toàn.
"Thấm Nhị, ta cùng đi với ngươi."
Quang Tử vừa rời đi, Lý Ngôn Sanh cũng khoác áo tơi đi ra, hắn kiên định nhìn Thẩm Bích Thấm nói.
"Được."
Ở chung mấy năm, Thẩm Bích Thấm càng hiểu rõ tính tình Lý Ngôn Sanh, nhìn bề ngoài hắn rất ôn hòa nhưng một khi đã quyết định chuyện gì thì không bao giờ thay đổi nên lúc này Thẩm Bích Thấm cũng không do dự, nàng gật đầu rồi dẫn theo mọi người đi về phía Quy phủ, trên đường đi còn gõ cửa, đánh thức bách tính, thông báo họ nhanh chóng lên núi lánh nạn.
Ngay từ đầu dân chúng còn không tin nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Bích Thấm và Lý Ngôn Sanh thì đều tin tưởng, họ lập tức bỏ chạy lên núi, người to gan hơn chút ít thì đi theo Thẩm Bích Thấm, trên đường đi liên tục hỗ trợ đánh thức bách tính còn đang ngủ mê.
"Lũ quét cuốn đến? Làm sao ngươi biết được tin tức này?" Quý tri phủ vốn không vui vì bị làm phiền lúc nửa đêm nhưng vừa nghe đến tin tức này khiến sắc mặt ông ta thay đổi.
Trong lịch sử phủ Chương Châu từng bị lũ lụt nên Quý tri phủ rất tin tức của Thẩm Bích Thấm. "Cửa hàng của Thẩm Ký chúng ta trải rộng khắp nơi, muốn biết tin tức cũng không khó. Đại nhân mau nhanh chóng phái người hướng dẫn bách tính lên núi lánh nạn." Thẩm Bích Thấm thản nhiên nói.
"Được!"
Lúc này Quý tri phủ hoàn toàn tin tưởng Thẩm Bích Thấm, ông phân phó người đưa người thân và nữ quyền trong nhà đi lánh nạn trước, chính mình thì đi theo Thẩm Bích Thấm đến huyện nha tìm tri huyện.
"Thấm Nhi."
Mấy người vừa đi đến nửa đường thì gặp Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Trí Viễn cũng đi đến bên này.
"Phụ thân, sao người còn ở chỗ này, chẳng phải con đã để Quang Tử..."
"Thấm Nhi, một nữ nhi như con đến chỗ này quá nguy hiểm, con mau đi đi, giao chỗ này cho chúng ta là được rồi."