Chương 84: Trơ Trẽn
Chương 84: Trơ TrẽnChương 84: Trơ Trẽn
Phần 20:
Ngay lúc Thẩm Bích Thấm đặt bát trứng gà vào hấp, bên ngoài liền truyền đến tiếng vó ngựa, nghe tiếng này, Thẩm Bích Thấm liền biết Trân đại phu đã đến rồi.
"Nương, nương nhanh đến đây, trước cửa nhà của nhị đệ có một chiếc xe ngựa."
Thẩm Lý thị đang đi ra sân đổ phân thải đúng lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa trước cửa nhà Thẩm Bích Thấm, liền chạy vào gọi Thẩm lão thái.
"Xe ngựa có gì lạ chứ." Nghe được Thẩm Lý thị nói như vậy, Thẩm lão thái không hứng thú nói.
"Không phải cái đó, đó là xe ngựa có ngựa kéo, không phải loại xe đẩy tay của nhà trưởng thôn." Thẩm Lý thị vội vàng giải thích. "Xe ngựa có thùng? Đi đi đi, nhanh đi xem một chút." Nghe đến đây, Thẩm lão thái lập tức có hứng thú, cùng Thẩm Lý thị đi về phía nhà của Thẩm Bích Thấm.
Trong thôn xóm nhỏ như vậy, một chiếc xe ngựa có ngựa kéo xuất hiện ở đây là một điều vô cùng hiếm thấy, vừa nhìn thấy xe ngựa, các phụ nữ hàng xóm đều chạy đến cửa nhà Thẩm Bích Thấm để xem.
"Trần đại phu." Nhìn thấy Trần đại phu bước xuống từ xe ngựa, Thẩm Bích Thấm lập tức tiến lên, lễ phép chào hỏi.
"Nha đầu Thấm Nhi, tình trạng của Tam Lang sao rồi?" Trần đại phu cười nhìn Thẩm Bích Thấm, nhưng mà nụ cười này hơi có chút mất tự nhiên.
Trần đại phu là người điệu thấp, trước kia khi đến thôn khám bệnh, ông ấy đều trực tiếp đi xe bò do người bệnh thuê để đến đây, đây là lần đầu tiên ông ấy cưỡi xe ngựa đến đây, cho nên cảm thấy hơi không được tự nhiên khi bị nhiêu người vây xem như vậy.
"May mà nhờ có Trần đại phu, tình trạng của tam ca cháu đã ổn định hơn rồi." Thẩm Bích Thấm cảm kích nói.
"Vậy là tốt rồi, đây là một chút tấm lòng của lão phu, cho Tam Lang bồi bổ sức khỏe."
Nghe thấy tình trạng đã ổn định, Trần đại phu gật đầu, sau đó bảo người hầu bên cạnh đưa một cái giỏ tre cho Thẩm Bích Thấm.
"Ôi chao, Trần đại phu, ngài thật khách sáo quá, đến khám bệnh còn mang theo quà, thật khiến ngài phải tiêu pha rồi."
Thẩm Bích Thấm còn chưa kịp nói gì, Thẩm lão thái vừa đuổi đến lập tức tiến lên, trực tiếp giật lấy chiếc giỏ tre từ trong tay người hầu. Giỏ tre đột nhiên bị một bà cụ giật lấy, người hầu kia vẫn còn chưa hết sững sờ, sắc mặt của Thẩm Bích Thấm lập tức đen lại. Cái bà già đáng chết này thật không biết xấu hổ, người ta còn chưa đưa đã trực tiếp cầm lấy, còn có biết liêm sỉ là gì không!
Mặc dù rất chán ghét sự vô liêm sỉ của Thẩm lão thái, nhưng mà trước mặt người ngoài, Thẩm Bích Thấm cuối cùng vẫn phải để ý đến thể diện của gia đình, chỉ có thể cười xin lỗi với người hầu kia: "Đó là bà nội của tôi, đưa đồ cho bà ta cũng được."
"Đúng vậy, đúng vậy, cho tôi cũng được, vợ lão đại nhanh mang về cất đi, đợi tối nấu cho Tam Lang ăn bồi bổ sức khỏe, Trần đại phu, ngài có chuyện gì thì cứ nói đi, bà già này không làm phiên nữa."
Nhìn thấy Trần đại phu, Thẩm lão thái cho rằng Trần đại phu đến để khám bệnh cho Thẩm Kỳ Viễn, sợ sẽ phải trả tiền, sau khi cầm đồ rồi liền cùng Thẩm Lý thị nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy hành động của Thẩm lão thái, Thẩm Bích Thấm cảm thấy không còn lời gì để nói nữa, nàng chưa từng thấy người nào lại trơ trên đến mức này! Lại còn nói muốn bồi bổ cho Thẩm Kỳ Viễn nữa chứ, chỉ có ma quỷ mới tin lời này!
Mặc dù trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ có nhiều người tụ tập ở đây như vậy, nàng cũng không có hứng thú biểu diễn trò hay cho người khác xem, hơn nữa Trần đại phu còn có việc quan trọng muốn nói, chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn.
"Trần đại phu, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi." Thẩm Bích Thấm cười xin lỗi với Trần đại phu, sau đó dẫn người vào †rong nhà.
Trần đại phu cũng hiểu biết một chút về tính tình của Thẩm lão thái, nhìn thấy thái độ của Thẩm Bích Thấm, trong lòng ông ấy âm thâm gật đầu, kính trọng bề trên, hiểu được nhẫn nhịn, là một đứa bé ngoan, chỉ là bê trên lại không có tư thái của bề trên, thật sự khiến người cảm thấy tiếc thay.