Chương 841: Dịch Bệnh
Chương 841: Dịch BệnhChương 841: Dịch Bệnh
Thiên tai đột ngột khiến toàn huyện Nam Tĩnh tử vong hơn ngàn người, hơn hai ngàn phòng ốc bị cuốn, hơn hai mươi thôn trang bị san bằng thành bãi cát, khắp nơi đều là tiếng khóc lóc thảm thiết.
Súc vật, đồ dùng trong nhà mất đi vô số, đường xá, dân cư, cầu nối, ruộng đất tươi tốt đều bị phá hủy, hàng vạn gia đình bị nghiền nát, cửa nát nhà tan, tiếng kêu than khắp trời đất, vô cùng thê thảm.
Với tình trạng của Nam Tĩnh bên này, Thẩm gia vẫn hành động giống như ở quận thành, họ kêu gọi phú thương địa phương bỏ vốn hỗ trợ nhưng Nam Tĩnh lại không được như quận thành vì tình hình tai họa cực kỳ nghiêm trọng, cho dù đến hiện tại quận thành đã bắt đầu tiến hành kế hoạch xây dựng lại mà vô số bách tính bên này vẫn chưa được sắp xếp, bố trí cho nơi tị nạn tạm thời, hầu hết đều ở màn trời chiếu đất, thành ăn mày ngủ ngoài trời.
Đôi khi phải so sánh mới thấy được sự chênh lệch, nhìn hiện trường tàn khốc trước mắt, những thuộc hạ và gia đinh của Thẩm gia đang bận rộn hỗ trợ nạn dân đều cảm thấy mình may mắn, nếu không phải gặp được Thẩm Bích Thấm, sợ rằng cuộc sống bây giờ của họ cũng không thua kém gì những nạn dân ở đây.
Phải so sánh mới thấy được cuộc sống hiện nay của họ đã nhàn hạ và hạnh phúc hơn rất nhiều.
"Đại nhân, không xong rồi. Ôn dịch, có ôn dịch! Có người bệnh chết rồi!"
Lúc này Quý tri phủ, Thẩm Thủ Nghĩa và các quan viên đang bên trong phủ bàn bạc với nhau, lập kế hoạch bước kế tiếp ứng phó với tình hình thiên tai, một nha dịch hốt hoảng chạy vào, trên mặt hắn tràn đầy vẻ hoảng loạn. "Cái gì?"
Nghe vậy tất cả mọi người đều sợ hãi. Họ đã ngàn phòng vạn phòng nhưng vẫn không thể phòng được.
"Trước tiên đừng hốt hoảng! Đại phu nói thế nào? Chính là là ôn dịch sao?"
Nghe vậy trong nháy mắt Thẩm Bích Thấm cũng sững sờ nhưng sau đó nàng nghiêm nghị nhìn nha dịch kia hỏi: "Dịch xảy ra ở địa phương nào? Việc này rất quan trọng, trước khi chưa xác nhận được thì không thể tùy tiện nói lung tung!"
"Tiểu nhân không dám nói lung tung, thật sự là ôn dịch! Đại phu đã nói, chính đại phu đã nói như vậy!"
Mặt mũi nha dịch này đã trắng bệch, cả người đều run rẩy: "Đó là thôn dân ở xã Sơn Ngưỡng, trấn Tĩnh Thành, huyện Nam Tĩnh. Ngũ tiểu thư, tiểu nhân vừa nói chuyện với nha dịch đến báo tin, có phải cũng bị nhiễm bệnh rồi không?” "Soạt, soạt..."
Nha dịch này vừa dứt lời, trong nháy mắt tất cả những người đến gần hắn đều lùi về phía sau cách mấy mét, trên mặt họ đều lộ rõ vẻ đề phòng và từ chối tiếp xúc.
Lần này nha dịch kia đã bị dọa đến phát khóc.
"Trở về đốt hết quần áo trên người, sau đó chạy đến hỏi đại phu về thuốc đề phòng ôn dịch thì không sao nữa."
Ôn dịch hình thành do một số vùng bị ô nhiễm quá nặng mà sinh ra vi khuẩn gây bệnh, vi khuẩn đưa đến bệnh truyền nhiễm có sức truyền nhiễm nhanh chóng, ngoài ra còn có thể thông qua không khí lây nhiễm bằng đường hô hấp, cộng thêm triệu chứng khi phát bệnh cực kỳ kịch liệt mới xuất hiện ôn dịch mà tạo thành hậu quả có tính chất hủy diệt.
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt lông mày Thẩm Bích Thấm cũng cau chặt lại. Không hay rồi, sợ rằng toàn bộ thôn dân ở xã Sơn Ngưỡng phải chịu tai ương. Làm người ta lo lắng hơn nữa chính là ngoại trừ xã Sơn Ngưỡng ra không biết còn nơi nào ở Nam Tĩnh cũng xuất hiện dịch bệnh hay không.
"Vâng!" Nghe vậy nha dịch này mới tỉnh táo lại, hắn cáo lui rồi vội vàng chạy đi tìm đại phu.
"Tiêu rồi, xuất hiện ôn dịch rồi! Lần này thật sự tiêu rồi!" Nghe xuất hiện ôn dịch, tất cả quan viên đều tỏ ra tuyệt vọng.
"Không được. Tri phủ đại nhân, ôn dịch rất đáng sợ, phải thiêu đốt tất cả thôn kia, chỉ có như vậy mới có thể ức chế khả năng dịch bệnh lây lan!"
Lúc này sắc mặt mọi người đã trắng bệch, đột nhiên có Thẩm Thủ Lễ lớn tiếng nói: "Còn nữa, trong quận thành của chúng ta chưa xuất hiện ôn dịch, có thể nói rõ nơi này của chúng ta không có ôn dịch nên phải lập tức hạ lệnh cấm, lệnh cho người trong thành chỉ được xuất không được nhập, không được để cho người ngoài truyền dịch bệnh vào trong này.
"Không được!"