Chương 842: Bàn Bạc
Chương 842: Bàn BạcChương 842: Bàn Bạc
Nghe vậy sắc mặt Thẩm Thủ Nghĩa đã chìm xuống, ông ấy lập tức mở miệng phản đối: "Tuy ôn dịch đáng sợ nhưng hôm nay chỉ mới bị bệnh một người, trong thôn còn có rất nhiều bách tính vẫn chưa bị gì, làm sao có thể làm chuyện diệt hết bách tính như vậy, đây là xem mạng người như cỏ rác!"
"Thẩm Thủ Nghĩa, nếu ngươi đã thương hại bọn hắn như vậy, vậy ngươi có cách gì trị khỏi cho bọn hắn không? Ngươi có thể bảo đảm dịch bệnh không tiếp tục lây lan, truyền đến địa phương khác không?" Thẩm Thủ Lễ nghiêm khắc nhìn về phía Thẩm Thủ Nghĩa chất vấn.
"Huyện thừa đại nhân nói thế này mới đúng là buồn cười. Khi ôn dịch phát sinh sẽ không có cách nào khống chế được. Phụ thân của ta nói như vậy cũng bởi vì yêu dân như con, trân quý tánh mạng của bách tính, làm thế nào lại bắt ông ấy phải gánh chịu tất cả trách nhiệm này?"
Nghe vậy Thẩm Bích Thấm nhướng mày, nàng cũng bước lên chấn vấn hắn: "Chỉ là huyện thừa đại nhân có nói đến lệnh cấm, vậy xin hỏi làm thế nào để vận chuyển vật tư tiếp tế vào?"
Lương thực trong nội thành đều đã bị hồng thủy cuốn trôi, lương thực trong kho lúa đều ẩm ướt mà hư thối, có một số cũng bị nước bẩn nhuộm màu, để phòng ngừa dịch bệnh nên Thẩm Bích Thấm đã đề nghị xử lý hết tất cả, bây giờ vấn đề ăn mặc trong nội thành đều nhờ bên ngoài cung ứng tiếp tế vào, nếu làm như Thẩm Thủ Lễ nói, tất cả mọi người trong nội thành đều phải chết đói cả.
"Chẳng phải rất đơn giản sao? Bảo những thương nhân kia để vật tư ở ngoài thành, chính chúng ta ra lấy là được." Thẩm Thủ Lễ vẫn tự tin nói.
"Lã nào đại nhân không biết làm như vậy sẽ khiến lòng dân bàng hoàng, với người bên ngoài mà nói, hành động này của đại nhân chẳng khác nào nói cho họ biết ngoài trừ bên trong quận thành thì những nơi khác đều có dịch bệnh."
Thẩm Bích Thấm lạnh lùng nhìn Thẩm Thủ Lễ nói: "Vậy xin hỏi huyện thừa đại nhân, đến lúc đó còn có ai chịu đến đưa lương thực cho chúng ta?"
"Đây chính là mệnh lệnh từ quan phủ, họ dám không nghe?" Nghe vậy Thẩm Thủ Lễ lập tức nghiêm mặt nói.
"Ồ, huyện thừa đại nhân thật là uy vũ, nếu đã như vậy thì phải nhờ cậy đại nhân phụ trách việc này." Thẩm Bích Thấm trào phúng nhìn hẳn nói.
Thương nhân chính là những kẻ tính toán thực tế nhất, họ làm sao chịu làm ăn lỗ vốn, chỉ sợ đến lúc biết được tình hình dịch bệnh thì đã trốn đi đầu tiên rồi.
"Huyện thừa, ngươi tỉnh táo lại!"
Thấy song phương giương cung bạt kiếm, tri huyện vội vàng bước lên ngăn Thẩm Thủ Lễ trước khi hắn lại mở miệng phản bác.
Lúc này ông ta hối hận đến xanh ruột, cuối cùng ông ta cũng đã nhìn rõ hai người Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Thủ Lễ căn bản không thể hòa hợp, ông ta có lòng tốt cũng thành chuyện xấu rồi.
Thấy tri huyện bước lên giúp một nhà Thẩm Bích Thấm, Thẩm Thủ Lễ không cam lòng và rất tức giận nhưng hắn cũng chỉ có thể lựa chọn quay đầu và im miệng.
"Nếu ra lệnh cấm đúng là hơi quá. Ôn dịch xuất hiện ở huyện Nam Tĩnh nên trước mắt hãy đặt lệnh cấm với huyện Nam Tĩnh là được rồi, quận thành của chúng ta thì không cần." Lúc này, vệ chỉ huy sứ của Chương Châu cũng mở miệng, nói: "Chỉ là mạt tướng cảm thấy cái thôn kia đúng là không thể lưu lại nữa."
"Hừ! Chỉ huy sứ đại nhân nói nghe thật nhẹ nhàng! Mạng người quan trọng, ở đó chính là mấy trăm mạng người, làm sao có thể nói đốt là đốt?" Nghe vậy, đồng tri đại nhân lập tức lên tiếng phản đối.
Ông ta cực kỳ không vui. Võ nhân chính là võ nhân! Sát khí nặng như vậy, động một chút là đòi chém giết, căn bản không xem mạng người ra gì. Nhiều bách tính như vậy có thể phải chết cùng một lúc, đến sau cùng còn không phải những quan phụ mẫu như ông ta phải chịu trách nhiệm sao?
"Nếu không đốt sạch họ đi thì ôn dịch sẽ truyền ra khiến càng nhiều người bị nhiễm bệnh, ông có thể gánh nổi trách nhiệm này không?” Trên mặt vệ chỉ huy sứ vô cùng dữ tợn, lúc này ông ta cũng đứng ra chất vấn đồng tri đại nhân bằng giọng nói lạnh lùng, khí thế trên người vô cùng hung hẳn, xông thẳng đến chỗ đồng tri đại nhân, muốn dồn ép đồng tri đại nhân.