Chương 844: Mâu Thuần
Chương 844: Mâu ThuầnChương 844: Mâu Thuần
Y thuật của Lý Ngôn Sanh cao siêu, đối xử với mọi người đều ôn hòa nên có tiếng tăm rất tốt trong quận thành, nhiều quan viên ngồi đây đều từng được hắn chữa trị cho nên họ mới không hy vọng hắn dấn thân vào nơi nguy hiểm.
"Đa tạ các vị đại nhân quan tâm nhưng từ xưa đến nay nhiệm vụ của đại phu chính là cứu người, bây giờ người bệnh đang cần ta, làm sao có thể vì bảo vệ chính mình mà không nhìn đến họ?"
Lý Ngôn Sanh kiên định nói: "Làm vậy cũng đã làm trái suy nghĩ hành nghề ban đầu của Tử Hinh, có làm thầy thuốc cũng uổng phí. Tử Hinh đã quyết định, mong đại nhân thành toàn."
"Lý đại phu nhân ái không sợ, một lòng vì dân, bản quan bội phục." Quý tri phủ khâm phục gật đầu, ông ta võ bả vai Lý Ngôn Sanh, nói: 'Được! Bản quan đồng ý điều kiện của ngươi, sẽ cho Lý đại phu thời gian một tháng, trong khoảng thời gian này, bất kể ngươi cần gì, nhất định bản quan sẽ cố gắng ủng hộ ngươi."
"Vậy Tử Hinh thay mặt các thôn dân xã Sơn Ngưỡng cảm tạ đại nhân!" Nghe vậy Lý Ngôn Sanh mỉm cười, cung kính hành lễ.
Có câu nói này của Quý tri phủ, thôn dân xã Sơn Ngưỡng có thể thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, có quan phủ trợ giúp, hắn cũng không lo sau này nữa, bây giờ chỉ cần vùi đầu, tập trung nghiên cứu ôn dịch và nghĩ ra cách khắc chế nó.
"Tử Hinh ca, để người khác đi không được sao?"
Ra khỏi phủ nha lâm thời, hai người sóng vai đi bộ trên mặt đất đầy gạch đá đổ vụn, Thẩm Bích Thấm nhíu mày lo lắng nhìn Lý Ngôn Sanh. Phủ nha, huyện nha trong thành đều bị sụp đổ trong cơn hồng thủy, phủ nha hiện tại chỉ được dựng lên tạm mà thôi, phủ bá tước ở thành đông, cộng thêm được xây dựng kiên cố, dù chưa hoàn toàn bị sụp đổ nhưng cũng cần sửa chữa lại, vì vậy tất cả mọi người đều phải quay về thôn Thẩm Gia.
Thôn Thẩm Gia rất may mắn, không bị liên lụy.
"Thấm Nhị, ta biết muội lo lắng nhưng ta đã học y thuật rất lâu, nếu trong thời khắc mấu chốt thế này lại không cứu được bách tính, ta làm sao còn tiếp tục đi con đường thầy thuốc nữa?"
Lý Ngôn Sanh đưa tay xoa đỉnh đầu Thẩm Bích Thấm, nhẹ giọng nói: "Bây giờ thôn dân ở xã Sơn Ngưỡng chắc chắn đang rất hoảng loạn và tuyệt vọng, họ cần ta nên ta phải đi! Cô nương hiểu không?
Tử vong chính là từ ngữ miêu tả ôn dịch vào lúc này, một khi tiếp xúc với dịch bệnh thì chính là cửu tử nhất sinh nhưng tình huống thập tử vô sinh lại càng nhiều hơn. Vì vậy nếu không phải ở trong hoàn cảnh bắt buộc, không ai chịu chủ động đối diện với dịch bệnh giống như thần chết này.
"Vì sao? Vì sao huynh phải đi đến bước này?"
Nói đến đây trong giọng nói của Thẩm Bích Thấm kèm theo sự chấn vấn và tức giận: "Ta mới vừa thầm cảm thấy may mắn vì tứ ca đã kịp thời rời khỏi phủ Chương châu mà không bị hồng thủy ảnh hưởng, tất cả chúng ta đều sống sót nhưng hôm nay huynh lại muốn đối diện với nguy hiểm"
Bây giờ Lý Ngôn Sanh đã trở thành người thân không thể thiếu trong lòng nàng, nàng không muốn để hẳn đi mạo hiểm, nếu Lý Ngôn Sanh xảy ra chuyện gì, nàng sẽ rất khổ sở. Lý Ngôn Sanh đã trở thành một trong những người nhà ở nơi đất khách quê người này mà nàng muốn bảo vệ.
"Thấm Nhị, ta luôn hiểu suy nghĩ của cô nương."
Lý Ngôn Sanh vẫn trong dáng vẻ ôn hòa như thế, hai tay hắn chụp vào bả vai nàng, mỉm cười nói: "Nhưng ta muốn nói cho cô nương biết trên thế gian này vẫn còn rất nhiều người thiện lương, tuy con người thường ích kỷ nhưng vẫn có rất nhiều điều tốt đẹp, ta hy vọng thế giới của cô nương trở nên muôn màu muôn vẻ, nhiều niềm vui hơn mà không phải chỉ nhìn thấy một mặt xấu của lòng người."
Dù không biết Thẩm Bích Thấm đã trải qua chuyện gì nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Bích Thấm hắn đã biết tuy ngoài mặt nàng cười rực rỡ, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy ấm áp nhưng trái tim của nàng vẫn một mực không rung động chút nào.
Nụ cười của nàng chỉ đến đáy mắt mà không đến trái tim nàng.
Nàng chính là một hợp thể cực kỳ mâu thuẫn.