Chương 845: Khẩu Trang
Chương 845: Khẩu TrangChương 845: Khẩu Trang
Có lẽ đôi khi chính Thẩm Bích Thấm còn không hiểu rõ chính mình, cho đến bây giờ nụ cười của nàng đều là giả vờ, nàng ra tay cứu người xuất phát từ lòng tốt nhưng những hành động này chưa từng làm lòng nàng dao động, giống như những hành động này của nàng đều xuất phát từ thói quen và hành động theo bản năng.
Không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, chẳng qua nàng chỉ cảm thấy nàng nên làm như vậy vì nhân tính và đạo đức.
Nàng giống như máy móc không có tình cảm, cho dù đang cười, cho dù nàng cứu người nhưng đối diện với lòng cảm tạ của người khác, trong lòng nàng luôn thờ ơ, chưa từng gợn sóng.
Giống như nàng đã nhìn thấu thế gian này, nên bảo vệ nàng sẽ hết sức bảo vệ, nên lợi dụng nàng sẽ lợi dụng mà không hề cố ky, nên bỏ qua nàng cũng buông tha không hề do dự.
Thẩm Bích Thấm như thế này khiến Lý Ngôn Sanh không có cách nào đưa ra nhận xét về nàng. Nói nàng máu lạnh nhưng vây quanh nàng vẫn có rất nhiều người khăng khăng đi theo nàng mà tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, thế nhưng nói nàng chính nghĩa, có khi nàng làm chuyện còn tàn khốc hơn cả ác nhân.
Vì vậy Lý Ngôn Sanh không chỉ nghĩ một lần, có lẽ Thẩm Bích Thấm chưa từng được đối xử tử tế hoặc có lẽ từ trước đến nay nàng chưa từng gặp một người thiện lương chân chính, tuy Lý Ngôn Sanh cũng không cho mình là người lương thiện nhưng hắn muốn đích thân mình nói cho Thẩm Bích Thấm biết, thế giới này cũng không lạnh như vậy, không phải chỉ toàn vật chất, không phải việc gì cần cũng phải dùng đồng tiền lạnh lẽo kia đổi lấy mới có thể có đến tay mình. Giữa người và người cũng có sự ấm áp thuần túy.
Trong lòng nghĩ điều thiện.
Lúc này câu nói kia của Dung Phác Thực thiền sư lại vang lên trong đầu Thẩm Bích Thấm một lần nữa, giống như khiến nàng tỉnh ngộ, câu nói này nương theo tiếng chuông cổ từ sâu thẳm trong đầu nàng vang đến bên tai.
Giờ khắc này dường như nàng đã hiểu ra chữ "thiện" chân chính trong câu nói của Dung Phác Thực thiền sư, đột nhiên nàng tỉnh ngộ.
"Thiện" này không những làm việc thiện như bố thí, cứu trợ mà còn muốn nói trong lòng nàng, từ trong ra ngoài của nàng phải cảm nhân được 'thiện ý" một cách chân chính, cho dù nàng tự mình làm ra "thiện" hay là... thiện" người khác dành cho.
"Tử Hinh ca, nếu huynh đã quyết định, †a cũng không khuyên nữa. Huynh cần gì thì cứ việc nói với ta, ta sẽ dốc hết sức giúp huynh."
Đột nhiên Thẩm Bích Thấm ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngôn Sanh, khóe môi nàng cong lên, mắt cong như trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền hiện rõ, nét mặt sáng lên như áng mây rực rỡ.
"Được!"
Nhìn Thẩm Bích Thấm lúc này, Lý Ngôn Sanh chỉ cảm thấy lòng mình rung động khó mà ức chế. Rõ ràng vẫn là nụ cười này nhưng hắn cảm nhận được Thẩm Bích Thấm có chỗ nào đó không giống như trước đây nữa.
Lúc này nàng giống như đã lột xác, nàng rực rỡ khiến người ta phải chói mắt.
"Tử Hinh ca, nếu huynh đã quyết định đến xã Sơn Ngưỡng, vậy phải chuẩn bị cho tốt."
Trở lại thôn Thẩm Gia, Thẩm Bích Thấm gọi người đi lấy một số băng gạc sạch sẽ, bắt đầu ra tay.
"Thấm Nhi, con đang làm gì vậy?" Nhìn thấy dáng vẻ vội vã này của Thẩm Bích Thấm, tất cả mọi người của Thẩm gia đều tò mò, họ bước lại hỏi.
Họ chỉ thấy Thẩm Bích Thấm gấp đôi rất nhiều băng gạc, tiếp theo đó cắt nó thành hình chữ nhật, sau đó lại ghép hai dây ở hai bên băng gạc hình chữ nhật, chờ đến khi may cố định hai dây này xong rồi ủi nóng nó, lúc này mới hoàn thành.
"Cái này gọi là khẩu trang."
Thẩm Bích Thấm giải thích một lần với mọi người. Nàng vừa đưa nó cho Lý Ngôn Sanh vừa nói: "Tử Hinh ca, huynh thử xem có thích hợp không?”
"Cái này phải sử dụng thế nào?"
Lý Ngôn Sanh đưa tay nhận lấy, gương mặt hẳn vô cùng mờ mịt: "Thứ này có tác dụng gì?"
"À, cái này dùng để ngăn chặn vi khuẩn... Khụ, ngăn chặn ôn dịch. Tử Hinh ca, huynh mau ngồi xuống, ta giúp huynh mang lên." Thẩm Bích Thấm giải thích, sau đó cầm khẩu trang mang lên cho Lý Ngôn Sanh.