Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 881 - Chương 882: Đường Thuận Chi

Chương 882: Đường Thuận Chi Chương 882: Đường Thuận ChiChương 882: Đường Thuận Chi

Nghe lời Long Lục nói tràn đầy tự tin, vẻ mặt Mộ Dung Húc không khỏi dịu xuống. Thẩm Nhi quả thực là một nữ tử độc nhất vô nhị trong thiên hạ này.

Chỉ là...

Nghĩ đến đây lông mày Mộ Dung Húc lại cau lại. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên hắn không chú ý lắm, dường như đã lâu rồi Thấm Nhi không viết thư cho hắn.

Lễ nào phủ Chương Châu bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hôm sau dưới sự kêu gọi của Trần Đại Thành, vô số bách tính huyện Nghĩa Ô nô nức đến đăng ký nhập ngữ, tuy điều kiện hà khắc là vậy nhưng Mộ Dung Húc vẫn chiêu mộ được bốn ngàn người. Chờ việc chiêu mộ được hoàn tất, nhìn những gương mặt trước mặt mình, mấy người Triệu Đại Giang mới âm thầm bội phục Thẩm Bích Thấm tuy chưa từng gặp mặt. Quân đội được tạo thành từ những người này, một đội quân thiện chiến, lớn mạnh đã nằm trong lòng bàn tay.

Sau khi chiêu mộ binh sĩ xong, Mộ Dung Húc viết thư báo cho Thủy Tử Lập, đương nhiên Thủy Tử Lập cũng không do dự mà lập tức phê chuẩn thông qua, ông ấy phê duyệt cả đơn xin đi theo Mộ Dung Húc làm giám quân của Triệu Đại Giang.

Với việc Mộ Dung Húc có thể nhanh chóng bình định sự kiện ẩu đả ở huyện Nghĩa Ô và thành công chiêu mộ như vậy khiến Thủy Tử Lập vô cùng bội phục. Đặc biệt khi nhìn thấy Triệu Đại Giang lại tình nguyện đi theo Mộ Dung Húc, muốn sung làm giám quân, ông ấy càng cảm thấy tương lai Mộ Dung Húc không có giới hạn. Điều một tướng lĩnh cần nhất chính là nhân cách hấp dẫn khiến người ta thuần phục, mà không thể nghi ngờ là Mộ Dung Húc đã làm được điều này.

Chờ Thủy Tử Lập phê chỉ thị xuống, Mộ Dung Húc không do dự gửi trở lại thuộc hạ đã vất vả huấn luyện ra trước đó, chỉ dẫn theo bốn ngàn tân binh này trùng điệp kéo về Đài Châu bên kia.

Đội quân khổng lồ giẫm lên đất tuyết, người nào cũng không ngờ một đội quân nửa đường lập nghiệp như họ, dưới sự cải tạo của Mộ Dung Húc đã phát triển lớn mạnh cấp tốc như sét đánh không kịp bưng tai, sau cùng cũng vang danh thiên hạ.

Mộ Dung Húc dẫn bốn ngàn tân binh vừa đến Đài Châu, sang ngày thứ hai đã có hạ nhân đến bẩm báo, nói ngoài cửa có người tự xưng là Đường Thuận Chi đưa bái thiếp.

"Sư phụ!”

Mộ Dung Húc nghe xong thì vô cùng vui mừng, trên gương mặt ngàn năm không đổi lại xuất hiện vẻ kích động, sau khi đã xác nhận chữ viết trên bái thiếp thì vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc đến gần cửa lớn, từ xa đã nhìn thấy một nam tử có gương mặt tuấn lãng và bộ râu đẹp ba thước đang chắp tay đứng trước cửa, người nam tử này khoảng chừng năm mươi tuổi, cả người mặc y phục trắng làm lộ ra khí chất thần tiên, phong thái siêu nhiên, không nhiễm khói lửa nhân gian.

"Húc Nhi." Nhìn Mộ Dung Húc, gương mặt hiền hòa của Đường Thuận Chi nở nụ cười, gật đầu với hắn.

"Mộ Dung Húc tham kiến sư phụ!” Mộ Dung Húc bước lên, hắn vẩy vạt áo, quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái.

"Ngươi đứa nhỏ này, tính tình vẫn chú trọng như thế."

Dù Đường Thuận Chi nói vậy nhưng trong lòng ông ấy rõ ràng rất vui, ông ấy đã bước lên đỡ Mộ Dung Húc đứng dậy, đánh giá hắn một phen, hiền từ nói: "Cao lớn hơn, cũng mạnh mẽ hơn, nhìn cơ thể con thế này có thể thấy con không hề lười biếng luyện tập võ, vi sư rất vui mừng."

"Sư phụ, bên ngoài lạnh lẽo, hay là vào bên trong trước đi ạ!"

Sau khi Mộ Dung Húc đứng lên, hắn vẫn cung kính dẫn đường cho Đường Thuận Chi đi vào trong, ngồi xuống vị trí bên cạnh ông ấy, hắn ân cần hỏi han: "Mấy năm nay sư phụ vẫn khỏe chứ?"

Đường Thuận Chỉ là tri kỷ của Mộ Dung Húc, càng là một nhân vật tài năng xuất chúng.

Thuở nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, học thức uyên bác, nghiên cứu đề thiên văn, địa lý, số học, lịch pháp, binh pháp và cả nhạc luật, hầu như không có gì mà ông ấy không biết, thế gian gọi ông ấy là thế ngoại kỳ nhân.
Bình Luận (0)
Comment