Chương 883: Gặp Lại Sư Phụ
Chương 883: Gặp Lại Sư PhụChương 883: Gặp Lại Sư Phụ
Năm đó Đường Thuận Chi đã từng làm quan trong triều, khi đó ông ấy cũng không có cách nào tiến lên tìm viện trợ, chờ đến khi tìm đến Mộ Dung Húc thì Mộ Dung Hoa đã qua đời mà Mộ Dung Húc cũng đã sáu tuổi.
Lúc đó Đường Thuận Chi đắc tội với bên trên mà bị cách chức, thấy Mộ Dung Húc là một kỳ tài võ học nên dứt khoát nhận hẳn làm đệ tử, truyền thụ tất cả sở học cả đời mình cho hẳn, mãi đến khi Mộ Dung Húc mười tuổi xuất sư mới rời khỏi.
Vì vậy hai người đã không gặp nhau suốt mười năm nay.
"Khá tốt!"
Đường Thuận Chi nhấp một hớp trà nóng, khế cười nói: "Cuộc sống nhàn rỗi đương nhiên tốt hơn chốn quan trường ngươi lừa ta gạt rất nhiều."
"Sư phụ khỏe, đồ nhi yên tâm rồi. Không biết lần này sư phụ có chuyện gì?"
Mộ Dung Húc hiểu khá rõ Đường Thuận Chi, hắn làm người hay làm việc gì đều bàng quan, hành tung không cố định, nếu không có chuyện gì quan trọng tất nhiên sẽ không chịu xuất hiện.
"Ừm, lần này vi sư đến đây, ngoại trừ muốn thăm con, ta còn có một vật muốn giao cho con." Đường Thuận Chỉ gật đầu mỉm cười, sau đó lấy túi đồ bên người mình xuống.
"Vật?"
Nghe vậy Mộ Dung Húc không khỏi cảm thấy trông chờ, có thể khiến Đường Thuận Chi đưa đến thế này chắc chắn không phải đồ vật tầm thường gì.
"Bộ sách này có tên Võ Biên, có thể nói đây là tâm huyết cả đời của vi sư, vốn dĩ còn cho rằng lúc còn sống cũng không nhìn thấy nó phát huy tác dụng."
Đường Thuận Chỉ vừa nói vừa từ từ mở túi ra, hai quyển sách được đóng chỉnh tề, bên ngoài màu xanh đã xuất hiện trước mắt hẳn, trên sách có hai chữ Võ Biên, bên dưới còn đánh số, phân thành hai quyển thượng hạ.
Đường Thuận Chi khẽ vuốt quyển sách, cảm khái nói: "Húc Nhi, con không biết vi phu đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi đâu. Biết được tin con đậu võ trạng nguyên, vi sư đã lập tức muốn đến tìm con, chỉ là khi đó quyển thượng này vẫn chưa hoàn thành nên chỉ có thể vừa chú ý đến tin tức của con vừa hoàn thành cuốn sách này. Bây giờ nhìn thấy con từng bước trưởng thành thế này, vi sư vô cùng vui mừng."
"Sư phụ, sách này là tâm huyết của người, làm sao con có thể nhận, người nên thượng trình cho bệ hạ..."
"Ôi, Húc Nhi, bây giờ triều đình thế nào, lẽ nào con không biết."
Mộ Dung Húc còn chưa dứt lời đã bị Đường Thuận Chi cắt ngang: "Huống hồ sách của vi sư viết ra, không phải ai cũng có tư cách nhận lấy. Húc Nhi, vi sư thấy chỉ có con mới có thể phát huy giá trị thật sự của nó."
"Đồ nhi đa tạ sư phụ hậu ái, đa tạ sư phụ dụng tâm nghiên cứu, con sẽ làm rạng rỡ chư pháp trong này để không khiến sư phụ thất vọng."
Đường Thuận Chỉ nói đến mức này rồi, Mộ Dung Húc cũng không từ chối nữa, hắn trịnh trọng khom lưng làm lễ với Đường Thuận Chi, nhận lấy bộ binh thư vô cùng trân quý này.
"Nghe lời này của con, vi sư yên tâm tồi." Thấy Mộ Dung Húc nhận lẫy sách, Đường Thuận Chỉ vui vẻ cười một tiếng, ông ấy cũng đứng lên nói: "Thế này thì tâm nguyện của vi sư cũng đã hoàn thành, ta nên lên đường rời đi rồi."
"Sư phụ, ngài không ở lại trong phủ thêm mấy ngày sao?" Thấy Đường Thuận Chi muốn rời đi ngay, Mộ Dung Húc muốn giữ ông ấy ở lại.
"Không được."
Đường Thuận Chi khoát tay nói: "Húc Nhi, có con ở đây vi sư tin tưởng việc cướp biển làm loạn sắp được dẹp yên rồi, vi sư rất cũng yên lòng."
Nói xong cũng không tiếp tục nhiều lời nữa, cứ vậy mà nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn quyển sách trên tay mình, Mộ Dung Húc cau mày, trong mắt lại hiện vẻ kiên định: "Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ không khiến người thất vọng!" Mộ Dung Húc biết Đường Thuận Chỉ không phải không nghĩ đến chuyện làm quan mà tính cách ông ấy hoàn toàn không thích hợp làm quan. Mộ Dung Húc cũng biết dù ông ấy không ở trong triều nhưng vẫn một mực quan tâm thiên hạ, nếu không sẽ không viết ra bộ binh thư này.
Cho nên Đường Thuận Chi tin tưởng hắn như vậy, đồng thời đặt hy vọng trên người hắn, đương nhiên hắn sẽ không để Đường Thuận Chỉ phải thất vọng.