Chương 887: Vào Khu Cách Ly
Chương 887: Vào Khu Cách LyChương 887: Vào Khu Cách Ly
Tới rồi, hiện giờ rốt cuộc Quý tri phủ cũng không khống chế được cảm xúc nữa, liền cất tiếng cười lớn, đôi mắt ướt át nức nở nói,"Trời đất phù hộ cho Nam Minh chúng ta, ông tời phù hộ chúng ta rồi!"
"Chúc mừng Quý đại nhân, chúc mừng Quý đại nhân!"
Những quan viên khác sau khi lấy lại tinh thần thì cũng vô cùng mừng rỡ chúc mừng Quý tri phủ, phương thuốc điều trị ôn dịch đã được chế tạo ra, nguy cơ giải trừ, đây chắc chắn là chuyện tốt!
"Hiện giờ ngay cả ngự y của triều đình cũng không thể nghiên cứu ra thuốc trị ôn dịch, chúng ta làm được, đây chắc chắn là đã lập công lớn rồi!" Trong lòng chúng quan viên đều cảm thấy vui mừng, cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Đước, tước gia cũng đã đi huyện Nam Tĩnh rồi, chúng ta cũng nhanh chóng đuổi theo!" Sau khi bình ổn được cảm xúc, Quý tri phủ mới nói rồi dẫn theo quan viên ngay lập tức lên đường đi huyện Nam Tĩnh.
"Tử Hinh ca!"
Khi đến huyện Nam Tĩnh, Thẩm Bích Thấm không màng ngăn cản của mọi người lập tức chạy vào khu cách ly, đứng trước mặt Lý Ngôn Sanh, vành mắt đỏ bừng nói,"Chúc mừng huynh, huynh thật sự đã làm được!"
"Thấm Nhi, muội..."
Thấy Thẩm Bích Thấm chạy vào đột ngột như vậy, phản ứng đầu tiên của Lý Ngôn Sanh là sửng sốt, sau đó lại lộ ra ý cười thoải mái, hòa nhã nói,"Ừm, cảm ơn muội."
"Chúng ta tới đón huynh, đợi chuyện bên này xử lý xong thì chúng ta liền về nhà." Thẩm Bích Thấm kìm nén cảm giác nước mắt sắp tràn ra khỏi mi, lớn tiếng nói.
"Được."
Trong lòng Lý Ngôn Sanh giờ phút này nổi lên một gợn sóng, sau đó tự cưỡng bách trấn an mình, điềm đạm gật đầu cười.
"Đây là có chuyện gì vậy?"
"Thẩm tiểu thư sao lại chạy vào khu cách ly?"
"A, đó là Trung Nghĩa bá, tước gia cũng đi vào!"
Nhìn thấy mấy người Thẩm Bích 'Thấm đột nhiên đi vào, thì tất cả những bá tánh xung quanh đều tò mò cùng nhau bàn tán.
"Tước gia, người đây là?" tri huyện Nam Tĩnh cũng đã nghe được tin tức, vẻ mặt khẩn trương dò hỏi.
"Tri huyện, phương pháp trị bệnh cũng đã được tạo ra rồi."
Thẩm Thủ Nghĩa mỉm cười nhìn tri huyện Nam Tĩnh nói,"Lúc này lệnh cách ly có thể hủy bỏ, mau sắp xếp người qua đây hỗ trợ cứu giúp bá tánh."
"Đây... Đây là sự thật sao?"
Nghe vậy, tri huyện Nam Tĩnh sửng sốt, nhưng ngay lập tức là không kiềm chế được cảm xúc mừng rỡ, cơ thể không nhịn được run rẩy nói,"Thật sự sao? Thật có thể điều chế ra được thuốc rồi?"
Niềm vui đến quá đột ngột, cảm giác như là nằm mơ vậy, không hề chân thật! "Đúng vậy, nếu tri huyện không tin thì mau xem, những người bệnh kia đều đã khỏi hẳn rồi." Thẩm Thủ Nghĩa nói rồi là người dẫn đầu đi đến khu vực cách ly trung tâm.
"Tước gia, hạ quan cùng đi!" Thấy Thẩm Thủ Nghĩa không sợ, tri huyện Nam Tĩnh cắn răng một cái, cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Đa tạ Lý đại phu, ân đức của người, tiểu nhân cả đời không quên được!"
Hai người vừa vào trong phòng thì liền nhìn thấy người mấy hôm trước rõ ràng còn đau ốm nằm liệt giường, vậy mà giờ đã có thể đứng dậy xuống giường, thậm chí còn đang quỳ dưới đất mặt đầy nước mặt dập đầu với Lý Ngôn Sanh.
"Cứu người vốn là chức trách của người hành y, các ngươi mau đứng lên đi." Lý Ngôn Sanh thấy vậy thì liền muốn đi lên đỡ mấy người họ, không nghĩ đến mới vừa khom lưng thì cả người cứng đỡ lại, ngã qua một bên.
"Tử Hinh ca!"
Thẩm Bích Thấm đứng ở bên cạnh thấy vậy liền nhanh chóng đi đến đỡ người dậy, rồi Thẩm Trí Viễn ngay gần đó cũng chạy lại hỗ trợ, khi chạm vào người Lý Ngôn Sanh thì họ không nhịn được mà nhăn mày.
Lý huynh sao có thể gầy yếu như vậy, cơ thể mảnh khảnh như là nữ tử vậy.
"Lý Đại phu, không có việc gì chứ?"
Thấy vậy, mọi người đều khẩn trương vây quanh dò hỏi, trong lòng không khỏi lo lắng, Lý đại phu luôn ở bên cạnh người bệnh, chẳng lẽ cũng bị lây ôn dịch rồi?
"Không có việc gì, ta chỉ là có chút mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi." Lúc này Lý Ngôn Sanh đã bình phục lại một chút, sau khi ngồi xuống ghế xong thì liền mỉm cười giải thích với mọi người.
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt."