Chương 900: Hóa Ra Là Vậy
Chương 900: Hóa Ra Là VậyChương 900: Hóa Ra Là Vậy
"Quý đại nhân, tuy lão phu là thái y nhưng ngươi cũng biết rồi đó bây giờ địa vị của các đại phu trong dân gian cực kỳ thấp, thật sự không phải tương lai tốt, không phải ai cũng có thể làm đến thái y, cho dù ta là viện phán cũng không có niềm tin tuyệt đối Ngôn Sanh có thể làm thái y, phụ thân của Ngôn Sanh có thể là một ví dụ rõ ràng nhất."
Lý Tư Văn thở dài nói: "Cũng bởi vì thế mà phụ thân của Ngôn Sanh mới phản đối nhi tử của mình theo học y. Chỉ là Ngôn Sanh từ nhỏ mưa dầm thấm đất nên cảm thấy có hứng thú với y thuật, mỗi lần nhìn thấy hắn không được học y thuật mà buồn bã, mất mát thì ta lại không đành lòng nên đã vụng trộm đưa rất nhiều sách y thuật cho hắn tự học. Trong lòng ta còn cho rằng chờ đến khi hắn cảm thấy y học vô cùng khó khăn, có lẽ hắn sẽ từ bỏ nhưng không ngờ hắn đã đạt đến thành tựu như bây giờ."
Sau khi nói xong, tuy trên mặt Lý Tư Văn vẫn còn thổn thức nhưng càng nhiều hơn nữa là vẻ tự hào. Có tôn tử thông minh, xuất sắc thế này, ai lại không tự hào?
"Hóa ra là như vậy!"
Lần này tất cả mọi người đều đã hiểu ra. Hiện tại trong dân gian, đúng là thầy thuốc có địa vị không cao, cũng khó trách phụ thân của Lý Ngôn Sanh có suy nghĩ như vậy, phụ thân hắn cũng vì lo lắng hắn sẽ chịu khổ mà không ngờ Lý Ngôn Sanh lại cố chấp như vậy, cố chấp đến mức trốn nhà bỏ đi.
"Ngôn Sanh, cháu mau theo tổ phụ quay về, cháu đã có thiên phú thế này, chỉ cần nói thật với phụ thân, tổ phụ nghĩ hắn sẽ không phản đối cháu nữa."
Lý Tư Văn nhìn Lý Ngôn Sanh như đang cầu xin hắn: "Ngày nào nương của cháu cũng nhớ mong cháu, đến mức không màng đến cơm nước, cháu nên trở về thăm nương của mình mới được."
"Cháu..."
Trước đây Lý Ngôn Sanh cảm thấy nếu mình gặp lại người nhà, nhất định hắn sẽ không do dự mà lập tức quay về với người nhà mình. Thế nhưng lúc này, hình ảnh xinh đẹp của Thẩm Bích Thấm lại hiện lên trong đầu hắn khiến hắn do dự.
"Ngôn Sanh, lẽ nào cháu không tha thứ cho phụ thân cháu?" Thấy Lý Ngôn Sanh không nói gì, Lý Tư Văn sốt ruột.
"Tổ phụ, tuy tôn nhi không nhớ chuyện trước đây nữa nhưng tôn nhi cảm giác được mình chưa bao giờ trách phụ thân, lúc ấy có lẽ tôn nhi chỉ muốn để phụ thân nhượng bộ mà thôi."
Lý Ngôn Sanh lắc đầu nói tiếp: "Rời nhà bỏ trốn là do tôn nhi không hiểu chuyện, phụ thân cũng vì muốn tốt cho tôn nhi, tôn nhi làm sao có thể trách ông ấy. Chỉ là hiện tại phủ Chương Châu đang gặp nạn, bách tính nơi này còn cần tôn nhi, tôn nhi thật sự không đành lòng rời đi."
"Đúng vậy, Lý đại phu có y thuật cao siêu, hơn nữa có danh vọng rất cao ở phủ Chương Châu, cũng nhờ có Lý đại phu mà các đại phu nơi này mới có thể đoàn kết, chung tay chống ôn dịch được như hôm nay."
Quý tri phủ cũng bước lên nói: "Lý đại nhân, hay là thế này đi! Bây giờ đã vào đông rồi, cho dù là kênh đào hay đường biển đến phương bắc đều đã đóng băng, hay là ngài ở lại thêm mấy ngày, chờ sang năm xuân về thì trở lại kinh thành! Ta sẽ dâng một phong thư báo cáo tình hình nơi này với thánh thượng, ta nghĩ thánh thượng sẽ đồng ý."
"Đúng vậy, tổ phụ, ý của tôn nhi chính là như thế." Nghe vậy Lý Ngôn Sanh đã vội vã gật đầu, trả lời.
"Ừm, Quý đại nhân nói rất có lý. Nếu đã như vậy thì làm theo lời Quý đại nhân đi, lão phu đợi đến đầu xuân sang năm thì trở về." Lý Tư Văn ngẫm nghĩ, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
"Như vậy thật sự đa tạ Lý đại nhân! Có ngài và Lý đại phu ở đây, bách tính phủ Chương Châu thật sự có phúc rồi."
Nghe vậy, một đám quan viên đều vui mừng, họ vội vàng bước lên hành lễ nói cảm tạ, sau đó Quý tri phủ hỏi tiếp: "Không biết Lý đại nhân muốn tiếp tục ở lại Quý phủ hay đến Trung Nghĩa bá phủ?" "Không biết nơi này của tước gia có tiện không?"