Chương 91: Còn Không Bằng Con Sói
Chương 91: Còn Không Bằng Con SóiChương 91: Còn Không Bằng Con Sói
Người mở cửa chính là một vị lão nhân hơn năm mươi tuổi, đầu đội khăn màu đen, mặc một bộ áo suông giao lãnh màu nâu suông vải bông, tay áo rộng, cộng thêm với bộ sưởng y màu tím, bên hông lại đeo một dải lụa màu ngọc, chân đi giày da.
Khuôn mặt ông lão hiền từ, khí chất lại nho nhã ôn hòa, nhìn không giống một nông phu sơn thôn bình thường một chút nào, lúc nhìn thấy Thẩm Bích Thấm hiển nhiên cũng có chút ngạc nhiên.
"Gặp qua lão đại nhân, tiểu nữ là Thẩm Bích Thấm, hôm nay bị lợn rừng tấn công, may là có Mộ Dung đại thúc cứu ta."
Vừa nhìn thấy ông lão, trong lòng Thẩm Bích Thấm liền dâng lên sự tôn kính, nhanh chóng nhảy từ trên người ngân lang xuống dưới chào hỏi ông lão một cách lễ phép, hoàn toàn không còn bộ dạng giảo hoạt tỉnh quái khi ép hỏi Mộ Dung Húc.
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đột nhiên thay đổi tính tình, Mộ Dung Húc không dấu vết nhíu nhíu mày, nhưng cái gì cũng không nói.
"Thì ra là thế, nếu cháu đã bị thương, thì mau vào đây, để lão hủ lấy thuốc mỡ bôi cho cháu, lão hủ họ Phùng, mọi người đều gọi ta là Phùng lão, nếu tiểu cô nương không chê, thì có thể gọi ta một là Phùng gia gia."
Nghe thấy Thẩm Bích Thấm bị lợn rừng tấn công, Phùng lão hơi kinh hãi, liền chạy nhanh lịa đỡ Thẩm Bích Thấm vào nhà.
"Gia gia, dạo này ông đang đau chân phải nghỉ ngơi cho tốt, nha đầu kia không có việc gì đâu, ông không cần đỡ nàng làm gì” Nhìn thấy Phùng lão đỡ Thẩm Bích 'Thấm, Mộ Dung Húc vẫn luôn không nói gì liếc mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Bích Thấm một cái sau đó nói với Phùng lão.
Nghe thấy Mộ Dung Húc gọi Phùng lão là gia gia, Thẩm Bích Thấm hơi hơi sửng sốt, gia gia sao? Phùng lão họ Phùng, Mộ Dung Húc hẳn là họ Mộ Dung đi?
"Thật ra ta là ông ngoại của Húc Nhu." Phùng lão mỉm cười giải thích với Thẩm Bích Thấm.
"Thì ra là thế" Thẩm Bích Thấm gật đầu, nếu nói như vậy thì hiểu được rồi.
"Ông chính là ông nội của cháu mà." Mộ Dung Húc đứng một bên cau mày không vui trầm giọng nói. ...
"Tính tình tên tiểu tử thối này như vậy, nói cũng không nghe đâu, chúng ta đi vào nhà đã, không cần để ý nó." Trên mặt Phùng lão thể hiện sự bất mãn, nhưng trong mắt lại có thể thấy được sự vui mừng rõ ràng. "Vậy cháu sẽ gọi ông là Phùng gia gia, ông gọi cháu là Thấm Nhi cũng được, vết thương này không sao cả, tự cháu đi là được rồi."
Thẩm Bích Thấm mỉm cười từ chối Phùng lão, trong lòng lại thâm nghĩ, Phùng gia gia hiền lành như vậy, tại sao cháu trai ông lại giống như một khối băng vậy chứ.
Vừa bước vào nhà, đập vào mắt chính là một nhà trúc hai tầng, ở trước nhà có cây mai và cây liễu, hoa mai đón gió nở rộ, cánh mai tung bay, giống như là tuyết bay vậy, sự thanh u lịch sự tao nhã ở đây không thể nói bằng lời, nghĩ đến mùi u hương lúc nấy đúng là mùi của hoa mai.
Đi đến nhà trúc, cửa phòng tầng hai treo một tấm biển gỗ giản dị, bên trên viết ba chữ "hương tuyết cư”, chữ tươi mát phiêu dật, tú lệ hân trường, rất xứng đôi hòa hợp với sự thanh nhã trong sân.
Chờ đến khi Thẩm Bích Thấm bôi xong thuốc trị thương đi ra, liền nhìn thấy Mộ Dung Húc đang thong dong tách rời thịt lợn rừng, còn thường vứt một miếng thịt tươi lớn vào miệng ngân lang.
Nhìn bộ dạng ngân lang mồm to ăn thịt hưởng thụ như vậy, trong nháy mắt Trẩm Bích Thấm rơi lệ đây mặt, tự cảm thấy nàng sống không bằng một con sói.
"Đại thúc, chỗ thịt đó có thể bán cho †a một ít không?"
Thẩm Bích Thấm đi lên cùng vẻ mặt lấy lòng cười nói: "Tam ca ca của ta hôm qua bị thương gãy tay, cần phải bổ sung dinh dưỡng, con lợn này rất lớn, ta cũng không cần nhiều lắm, đại thúc có thể để lại cho ta một miếng không?"
Nhưng mà, Thẩm Bích Thấm chỉ thấy Mộ Dung Húc im lặng còn không thèm ngẩng đầu lên.