Chương 92: Đã Qua Nhiều Năm
Chương 92: Đã Qua Nhiều NămChương 92: Đã Qua Nhiều Năm
"“Húc Nhi, cháu phân cho nha đầu một ítđi"
Lão Phùng cũng nghe được những gì Thẩm Bích Thấm nói vừa rồi, trong lòng ông có thêm chút hảo cảm với Thẩm Bích Thấm, kính yêu huynh trưởng, là một cô nương ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
"Bao nhiêu?" Nghe lão Phùng nói, Mộ Dung Húc tiếc hận phun ra hai chữ.
"Vâng, hai cân thịt, một cân xương sườn, còn nữa, có thể cho cháu một ít xương đùi và nội tạng heo được không?" Nghe Mộ Dung Húc đồng ý, Thẩm Bích 'Thấm nhanh chóng mở miệng, làm đại thúc lạnh lùng này nhả ra thật sự quá khó khăn mà!
"Được."
Tuy không hiểu tại sao Thẩm Bích 'Thấm muốn xương đùi vô dụng và nội tạng heo dơ bẩn, nhưng Mộ Dung Húc cũng không hỏi, gật đầu đồng ý.
Sau khi Mộ Dung Húc xử lý xong con heo, đưa cho Thẩm Bích Thấm phần thịt nàng muốn, còn có nội tạng heo và xương đùi, Mộ Dung Húc không lấy tiền, đưa tất cả cho Thẩm Bích Thấm, mấy thứ đó đối với hắn đều là đồ bỏ đi.
"Cảm ơn Phùng gia gia, cảm ơn Mộ Dung đại thúc, cháu đi về trước đây ạ, nếu không tam ca ca lại lo lắng, hôm nào cháu lại đến thăm hai người." Sau khi cầm đồ, Thẩm Bích Thấm nói cảm ơn rồi cáo từ rời đi.
"Tiểu tử thúi, sao ngươi lúc nào cũng trưng bộ mặt như núi băng vậy, ngươi thật coi mình là đại thúc, cẩn thận sau này không tìm được vợ." Thẩm Bích Thấm đi rồi, lão Phùng bất mãn chụp bả vai Mộ Dung Húc nói. "Gia gia, cháu đã nói sẽ không kết hôn." Nghe lão Phùng nói, trên khuôn mặt lạnh băng của Mộ Dung Húc hiện lên một tỉa bất đắc dĩ.
"Hừ, ta chống mắt lên xem, xem tiểu tử ngươi đến lúc đó còn nói như vậy được hay không."
Nhìn thấy khuôn mặt như than của Mộ Dung Húc, lão Phùng không vui hừ một tiếng, sau đó kiềm chế sắc mặt, thở dài nói/Ai da... Húc Nhi à, gia gia nhìn thấy rồi, đó chính là một tiểu cô nương bình thường, nếu cháu cứu người ta, thì không cần nghĩ quá nhiều, sự việc năm đó đã qua."
"Vâng."
Nghe lão Phùng xong nói, Mộ Dung Húc nhấp môi, thần sắc biến hóa một trận, lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu. ...
Về đến nhà, Thẩm Bích Thấm nhìn thấy Thẩm Kỳ Viễn đang đứng ở cổng sân, lo lắng nhìn xung quanh, trong lòng tức khắc cảm thấy ấm áp, vết thương đau đớn tựa hồ tan biến tất cả trong nháy mắt.
"Tứ muội muội, muội đã về rồi!"
Thẩm Kỳ Viễn cuối cùng cũng buông lỏng trong lòng, vẻ mặt vui vẻ chào đón, khi nhìn thấy đống đồ mà Thẩm Bích Thấm mang về, biểu cảm trên mặt lập tức biến thành khiếp sợ.
"Đây là thịt lợn rừng, muội mua từ một đại thúc thợ săn, tối nay chúng ta có thịt ăn, tam ca ca có vui vẻ không?" Thẩm Bích Thấm vừa rửa sạch nguyên liệu nấu ăn vừa cười nói với Thẩm Kỳ Viễn.
"Vui vẻI"
Thẩm Kỳ Viễn vui vẻ gật đầu, sau đó cau mày bất mãn nói,'Ngày hôm qua thịt và bánh bao đều bị nãi nãi cầm đi, cha và nương cũng chưa được ăn, lần này nhất định không được để nãi nãi cầm đi!"
"Tam ca ca nói rất đúng." Nghe Thẩm Kỳ Viễn nói như vậy, Thẩm Bích Thấm mới nhớ tới, ngày hôm qua người nhà chính qua đây, chỉ sợ là bởi vì ngửi thấy được mùi thịt, Thẩm Bích Thấm nhíu mày suy tư trong chốc lát, sau đó mới nói: "Sau khi rửa sạch hết đồ, chúng †a cầm đến nhà Triệu nãi nãi mượn bếp và chảo."
Vì thế, sau khi Thẩm Bích Thấm rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, liền đưa tới nhà Thẩm Đại Võ, nghe Thẩm Bích Thấm muốn mượn bếp nấu ăn, Thẩm Triệu thị lập tức đồng ý, còn rất nhiệt tình giúp đỡ Thẩm Bích Thấm.
Bây giờ chưa tới buổi trưa, nghĩ đến bữa ăn của mấy người Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thấm nhíu mày, cuối cùng quyết định nấu các món ăn trước buổi trưa, sau đó đưa cơm đến cho mấy người Thẩm Thủ Nghĩa.