Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 917 - Chương 918: Ta Không Phải Thánh Nhân

Chương 918: Ta Không Phải Thánh Nhân Chương 918: Ta Không Phải Thánh NhânChương 918: Ta Không Phải Thánh Nhân

Trái tim Thẩm Bích Thấm không khỏi trùng xuống. Mấy người kia đều có phản ứng rất lớn khi nhìn thấy mặt Thẩm Kỳ Viễn, chỉ có thể nói họ đã từng nhìn thấy người có dáng dấp tương tự Thẩm Kỳ Viễn. Mâu Bân và Đàm Cẩn đều không phải những người có thân phận tâm thường, có thể làm cho họ lộ ra vẻ mặt như vậy, chỉ sợ rằng thân phận của người này cực kỳ tôn quý.

Thẩm Bích Thấm không khỏi quay đầu nhìn sang Thẩm Thủ Nghĩa. Bây giờ nàng càng cảm thấy chỉ sợ rằng lão phụ thân hời này của mình cũng rất có lai lịch.

"À, không không không, không có."

Lúc này Lý Tư Văn nghe đến đây thì bình tĩnh lại, vội vàng tạ lỗi: "Chẳng qua ta cảm thấy tứ thiếu gia hơi quen mặt nên nhìn nhầm, có lẽ là do ta nghĩ nhiều rồi!"

"Không có việc gì là được rồi. Lý đại nhân, Phùng lão, hai vị mau chóng ngồi xuống, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất." Thẩm Thủ Nghĩa cũng không nhìn ra vẻ khác thường của Lý Tư Văn, ông ấy chỉ cảm thấy bầu không khí không đúng lắm nên vội vàng cười nói.

"Được."

Lý Tư Văn cũng không hỏi nhiều nữa, ông ấy gật đầu ngồi xuống cạnh Phùng lão, bắt đầu ôn lại chuyện xưa. 'Trong bữa cơm, mọi người trò chuyện với nhau rất vui, chuyện vừa rồi giống như một khúc nhạc không đáng chú ý đến.

Thế nhưng tuy trên mặt Lý Tư Văn không biểu hiện ra, thật ra trong lòng ông ấy vẫn nghĩ đến chuyện này mãi, bởi vì gương mặt của Thẩm Kỳ Viễn và đương kim thánh thượng lúc trẻ thật sự quá giống nhau.

Chờ đến khi ăn bữa cơm tất niên xong, Lý Tư Văn mới kéo Phùng lão ra một bên, tra hỏi.

"Ông đoán không sai. Thẩm Thủ Nghĩa chính là đại hoàng tử đã mất tích vào năm đó."

Thấy Lý Tư Văn đã nhìn ra, nhớ đến trước đó Mâu Bân và Đàm Cẩn cũng đã đến nơi này, Phùng lão biết đã không thể nào giữ bí mật với triều đình bên kia được nữa nên mới không tiếp tục giấu diếm.

Nghe đến đây Lý Tư Văn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, ông ấy nhìn Phùng lão, kích động nói: "Chí Kiên, vậy sao ông không cáo tri lên bệ hạ? Phải biết rằng hiện nay tuổi tác bệ hạ đã cao, đang phiền não vì vấn đề người thừa kế, nếu biết được đại hoàng tử vẫn còn sống, nhất định bệ hạ sẽ vô cùng vui mừng."

"Tử Úc, ông xem ta như thánh nhân rồi," Nhìn gương mặt kích động của Lý Tư Văn, vẻ mặt Phùng lão như trầm xuống, ánh mắt bỗng trở nên sâu hơn.

"Tạ,

Nghe vậy Lý Tư Văn im lặng một lúc, tâm trạng kích động cũng bình tĩnh lại trong nháy mắt, ông ấy lặng im như vậy một lúc lâu.

Đúng vậy, năm đó nếu Ngụy Quốc công phủ không xảy ra chuyện thì nữ nhi còn trẻ tuổi của Phùng lão đã không rời khỏi thế gian sớm như vậy, tuy Phùng lão không nói nhưng chắc hẳn ông ấy rất hận tiên hoàng.

Chỉ tiếc tiên hoàng đã qua đời, nỗi hận này cũng không còn ai để bám vào.

"Sao đột nhiên không nói nữa? Ta nói đùa với ông đấy."

Thấy bầu không khí trở nên nặng nề, Phùng lão chợt khẽ cười một tiếng, nói: "Trước đây Mâu Bân và Đàm Cẩn đã từng đến, ta nghĩ bây giờ thánh thượng cũng đã biết đến sự tồn tại của đại hoàng tử rồi, huống hồ hiện nay tình hình trong triều phong vân khó lường, chẳng qua đại hoàng tử cũng chỉ là nông phu thông thường, sau khi trở lại chưa chắc có thể ứng phó với cục diện hiểm ác hiện nay."

"Lời ông vừa nói quả thực khiến ta rất áy náy."

Nhìn thấy Phùng lão nở nụ cười, Lý 'Tư Văn mới yên lòng. Sau đó nói: "Theo như ông nói, vậy thánh thượng đã biết đến chuyện này rồi. Đúng vậy, sau khi đại hoàn tử trở về sẽ phải tự lộ diện trước mặt mọi người, không bằng ở lại phủ Chương Châu mà an toàn hơn." "Ừm, sau này chắc chắn đại hoàng tử phải trở về nhưng không phải là bây giờ."

Phùng lão khẽ cười nói: "Cho nên ta nghĩ phải do hoàng thượng tự kết luận mà chúng ta không cần can thiệp quá nhiều vào chuyện này."

"Ừ, ông nói có lý."

Lý Tư Văn gật đầu, sau đó cười khổ một tiếng: "Trước đó ta còn thấy Thẩm gia ngũ cô nương thông minh, lanh lợi, dung mạo cực kỳ xuất sắc nên muốn thử đề nghị kết thông gia, bây giờ nhìn lại đúng là trèo cao rồi."
Bình Luận (0)
Comment