Chương 917: Lão Hữu Gặp Nhau
Chương 917: Lão Hữu Gặp NhauChương 917: Lão Hữu Gặp Nhau
Nghe vậy Lý Tư Văn không khỏi sững sờ, ông ấy nhìn Thẩm Bích Thấm tán thưởng, càng nhìn càng thấy hài lòng. Cô nương thật sự tốt thế này làm thê tử của Ngôn Sanh là vô cùng phù hợp, cũng không biết có phải nhà ông ấy đã trèo cao lên bá tước phủ rồi không?
"Phụ thân, con mời lão sư đến rồi!"
Nhưng vào lúc này Thẩm Kỳ Viễn đã dẫn theo Phùng lão cực kỳ có tinh thần, sức khỏe kiện khang từ bên ngoài đi vào.
"Âm..."
Phùng lão và Thẩm Kỳ Viễn vừa bước vào đã nghe thấy tiếng chén rượu trên bàn bị ngã vì Lý Tư Văn kích động mà đứng bật dậy một cách động ngột. "Ông... Chí... Chí Kiên?" Nhìn thấy Phùng lão, Lý Tư Văn nhìn chằm chằm vào ông ấy, giọng nói cũng hơi run rẩy.
Phùng lão tên Nghị, tự Chí Kiên.
"Tử Úc, mấy chục năm không gặp rồi, chúng ta đều đã già." Phùng lão cũng sững sờ, sau đó mới gật đầu mỉm cười, nói.
Tử Úc chính là tự của Lý Tư Văn.
"Lão bằng hữu, lão bằng hữu."
Được xác nhận, vành mắt Lý Tư Văn đỏ lên, ông ấy bước lên ôm lấy Phùng lão" "Nhiều năm như vậy cũng không có tin tức gì, ta còn tưởng ông đã... Ta rất nhớ ông."
"Khiến ông phải lo lắng rồi!"
Biết được còn có người nhớ đến mình khiến Phùng lão cảm động không thôi, ông ấy vỗ lên lưng Lý Tư Văn, cảm khái nói: "Năm đó ta chính là trọng phạm của triều đình, làm sao dám liên hệ với ông, không dám để ông bị liên lụy, tiếp theo đó vì sống yên tĩnh cũng đã quen nên không muốn quấy rầy đến mọi người."
Dù trên mặt Phùng lão rất nhẹ nhàng nhưng thật ra khi đó ông ấy cũng sợ Lý Tư Văn nghe theo lệnh mà tiết lộ tin tức của ông ấy. Dù sao thói đời nóng lạnh, lòng người khó dò, cho dù năm đó ông ấy và Lý Tư Văn là bằng hữu tốt của nhau nhưng Phùng lão không dám dùng mạng sống của nữ nhi và nữ tế của mình ra đánh cược.
"Ông không cần phải nói, ta đều hiểu cả."
Sau khi để tâm trạng được ổn định lại, Lý Tư Văn nghe Phùng lão nói mà chỉ lắc đầu: "Ông không có chuyện gì là tốt rồi, ta cũng không ngờ đời này mình có thể gặp lại ông, hôm nay chúng ta nhất định không say không về."
"Được! Không say không về." Phùng lão gật đầu nói.
"Lý đại nhân, lão sư, hai người mau ngồi xuống, tất cả chúng con đều đói bụng rồi." Bên kia Thẩm Bích Thấm đi đường suốt nửa tháng, bây giờ bụng đói đã reo lên không ngừng, hẳn lên tiếng nhắc nhở.
"Ta thấy con mới là người đói bụng." Nghe vậy, Thẩm Lâm thị không nhịn được mà cưng chiều, trêu ghẹo hẳn.
"Nương, hài nhỉ ra ngoài lâu như vậy, con rất nhớ cơm canh trong nhà mình. Ha ha." Thẩm Kỳ Viễn đỏ mặt, hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Ha ha ha..."
Nghe vậy mọi người đều không nhịn được mà cười lên, sau đó Phùng lão vừa hiền từ nhìn hai người Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn, giới thiệu với Lý Tư Văn: "Đây là Thiên Lý, đây là Vô Cực, chúng đều là đệ tử quan môn của ta."
"Thì ra là vậy, ông vẫn giới thiệu vắn tắt như trước kia, hoặc là không thu đề đệ hoặc là đệ tử quan môn."
Nghe vậy, Lý Tư Văn khẽ cười và lắc đầu. Sau đó ông ấy nhìn về phía hai người Thẩm Trí Viễn đánh giá: "Ừm, không tệ, không tệ! Quả nhiên là phong thái bất phàm... Ngươi..."
Nhưng vào lúc này, gương mặt Lý 'Tư Văn vốn đang cười, khi nhìn về phía Thẩm Kỳ Viễn, ông ấy đã ngây người.
Mà nhìn dáng vẻ này của Lý Tư Văn, Phùng lão cũng thay đổi sắc mặt. Hỏng bét rồi! Vì vui mừng mà ông ấy lại quên mất chuyện quan trọng.
"Lý đại nhân, trên người học trò có gì sao?" Thấy Lý Tư Văn nhìn mình chằm chằm, Thẩm Kỳ Viễn không khỏi nghi ngờ mà sờ lên mặt mình.
"Lẽ nào bị dính thứ gì bẩn thỉu rồi. Nào, đến đây huynh xem thử!"
Bên kia Thẩm Trí Viễn đã vội kiểm tra cho Thẩm Kỳ Viễn, thế nhưng hắn lại không nhìn thấy gì cả: "A, kỳ lạ! Cũng không có gì mà."
Mà Thẩm Bích Thấm ở bên cạnh thì không khỏi nhíu mày, nếu nàng nhớ không nhầm thì đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt giống như Lý Tư Văn thế này. Hôm ấy Mâu Bân và Đàm Cẩn thái giám chưởng ấn vừa nhìn thấy Thẩm Kỳ Viễn cũng xuất hiện vẻ mặt như thế.
a người này cực kỳ tôn quý.